Tống Đình Thâm đã tỉnh, vừa mới đánh răng rửa mặt xong, thì nghe thấy tiếng gõ cửa, hơn nữa còn là giọng của con trai anh.
Sớm như vậy mà đã dậy rồi?
Tống Đình Thâm không nhanh không chậm đi tới mở cửa, lúc vừa mở, lại chỉ thấy mỗi con trai mập mạp của mình đứng ngoài, không thấy Nguyễn Hạ đâu.
Con trai bảo bối ôm chân anh, nhóc mập mạp nhíu mày một cái, sợ hãi bẹp miệng, nước mắt cũng sắp rớt xuống rồi.
Tống Đình Thâm khẩn trương ôm cậu, hỏi: "Mẹ con đâu?"
Vượng Tử không nhịn được, ôm cổ Tống Đình Thâm khóc to: "Ba, mẹ sắp chết rồi!"
Vượng Tử khóc rất nhiều, cậu chỉ biết mẹ chảy máu, còn rất khó chịu nữa, đây không phải là sắp chết thì là cái gì? Cậu cũng chưa bao giờ bị chảy máu nhiều như vậy, trước kia ở nhà trẻ không cẩn thận cắt vào ngón tay, mới chỉ chảy chút xíu máu, cậu cũng đã cảm thấy rất đau rồi, vậy mẹ thì sao? Mẹ lại nghĩ cậu là trẻ con nên không chịu nói cho cậu biết...
Sắc mặt Tống Đình Thâm thay đổi, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Vượng Tử, không nên nói lung tung, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?"
Hôm qua Nguyễn Hạ còn rất tốt mà, chẳng lẽ lại sinh bệnh rồi? Chắc là như vậy.
Anh vừa ôm Vượng Tử dỗ dành vừa đi sang phòng bên cạnh, muốn đi xem rốt cuộc là chuyện như thế nào, lúc Vượng Tử đi ra, cửa đã đóng lại, anh cũng không có thẻ quẹt cửa, không còn cách nào khác chỉ có thể gõ cửa.
Vượng Tử thút tha thút thít trả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047564/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.