“Nếu ba mẹ biết em tơ tưởng đến một người đàn ông đã có vợ, bọn họ cũng sẽ bị em làm cho tức chết. Đây cũng chẳng phải là chuyện vinh quang gì, em đã bao giờ nghĩ tới tâm tư của em, hành vi của em kì thật là đang làm tổn thương một người phụ nữ khác, một đứa nhỏ khác chưa? Em muốn theo đuổi tình yêu, cái này không sai nhưng nếu kết quả được lập ra trên sự đau khổ của người khác, vậy là không được rồi. Chuyện phá hoại hôn nhân gia đình của người khác này, đó là chuyện không thể dính vào được, phải bảo vệ giới hạn đạo đức của bản thân mình.” Lê Viễn Hàng dừng một chút, nói tiếp: “Chuyện này không cần bàn thêm nữa, em cũng không cần phải lo lắng, em đi đề đơn từ chức, đừng tiếp tục ở lại Tống thị nữa. Anh cho em thời gian một tháng, nếu một tháng sau em vẫn còn ở lại Tống thị, anh sẽ suy nghĩ đến việc nói chuyện này cho ba mẹ biết, em không nghe lời anh, chung quy vẫn nên nghe lời ba mẹ chứ?”
Lê Tĩnh không nói thêm gì, cô ta kinh ngạc nhìn ly nước trái cây trước mặt, sắc mặt rất không ổn.
“Được rồi, anh cũng không quấy rầy em đi làm nữa.” Lê Viễn Hàng giơ tay nhìn đồng hồ, cuối cùng trước khi rời, giọng nói của hắn cũng mềm đi không ít: “Tiểu Tĩnh, anh hi vọng em sẽ không đi con đường lệch lạc. Chờ lúc sau em sẽ hiểu được, có một số việc có điểm mấu chốt là không thể đụng vào được. Chẳng sợ em tiếp tục thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047537/chuong-97.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.