Hai mẹ con bắt đầu khen ngợi lẫn nhau, phối hợp vô cùng ăn ý, hai mẹ con đều cười híp cả mắt, được đối phương nịnh hót thôi phồng lên.
Nguyễn Hạ vẫn không quên gợi chuyện hỏi Vượng Tử: "Con cảm thấy mẹ hôm nay rất xinh đẹp đúng không?"
Vượng Tử gật đầu như giã tỏi: "Rất xinh đẹp."
Nguyễn Hạ giơ tay chọt lên cái trán của cậu: "Con có ánh mắt tinh tường như vậy. Hôm này mẹ phải giữ gìn hình tượng hoàn mỹ này mới được, vậy con có thể đừng bảo mẹ bế được không?"
Vượng Tử cũng giống như rất nhiều bạn nhỏ khác, sau khi biết đi liền bắt đầu trờ nên lười nhác, ở bên ngoài chơi một hồi, hoặc là nói đau bụng hoặc là đau đầu, dù sao cũng là không thể nào đi bộ được nữa, bây giờ cậu rất thích được Nguyễn Hạ bế.
Không phải là Nguyễn Hạ nói quá, cô mới đến thế giới này chưa được bao lâu, cũng cảm giác thấy bắp tay của mình càng ngày càng to ra, chính là bế nhóc mập mạp này đó.
Vượng Tử suy nghĩ, nhẹ gật đầu nói: "Được. Nhưng mà..."
Cậu dừng một chút, không nói tiếp nữa.
Nguyễn Hạ cảm thấy cậu bé này thật sự là xảo quyệt nha, rồi thuận theo cậu nói: "Nói đi, con muốn cái gì nào?"
Vượng Tử lập tức thuận nước đẩy thuyền: "Con không muốn ngồi xe của trường, con muốn mẹ đưa đi học."
"Tại sao lại muốn mẹ đưa đi?" Nguyễn Hạ vén tóc ra sau tai, bĩnh tĩnh hỏi.
Vượng Tử lớn tiếng trả lời: "Bởi vì mẹ xinh đẹp nhất!"
“Câu trả lời này mẹ thích, mẹ đồng ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-toi-la-me-cau/1047476/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.