Chương trước
Chương sau
Hơi thở từ vết nứt kia, thế mà lại giống với hơi thở trên người Alfonso...
Sự thật này khiến Trần Nhữ Tâm nảy lên dự cảm xấu.
...
Nếu cô đoán không sai thì chỉ sợ thế giới này vốn đang mạnh mẽ bức tử Genesis. Dù cuối cùng kết quả nhiệm vụ là thành công hay thất bại, Alfonso vẫn...
Trần Nhữ Tâm vô thức mím chặt môi. Đây hiển nhiên là kết quả làm cô bất ngờ. Sự can thiệp của đạo trời vượt ngoài sức tưởng tượng của cô. Cô không thể chống lại đạo trời, nhưng cũng không muốn ngồi chờ số phận.
Chắc chắn hệ thống biết gì đó.
Ngay khi Trần Nhữ Tâm chuẩn bị hỏi hệ thống, phi thuyền đã đáp đất.
Cô còn chưa kịp đứng dậy thì nhìn thấy bóng dáng của Alfonso đang đi thẳng về phía mình. Trên người anh vẫn khoác chính trang hoàng gia, có lẽ trước lúc ở đây anh phải xử lí chính vụ.
Dĩ nhiên Alfonso biết được trên phi phuyền đã xảy ra chuyện. Lúc này thấy cô không sao, đáy lòng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngoài mặt vẫn có phần trầm uất.
"Ngài tới rồi."
Cô đứng dậy, lập tức bị Alfonso ôm vào lòng. Hơi thở quen thuộc trên người cô cuối cùng cũng khiến vẻ mặt anh thả lỏng hơn nhiều.
Trần Nhữ Tâm mặc anh ôm, tay cũng nhẹ nhàng ôm lấy thắt lưng anh.
Một chốc, Alfonso thoáng buông cô ra, "Chúng ta về nhà nào."
"Được." Tay Trần Nhữ Tâm được anh nắm trong lòng bàn tay, cùng nhau rời khỏi phi thuyền.
Trở lại cung điện, đã sau giờ ngọ.
Alfonso ở bên cô một lát, vốn vì bận bịu chính vụ nên anh không đi không được.
Tình hình bây giờ của Augustus chưa lạc quan lắm. Bị thực lực mạnh mẽ của Genesis bức bách, các chủng tộc đành phải ẩn nhẫn mà không nổi dậy. Việc nội bộ cũng gặp nhiều vấn đề. Bởi anh tàn bạo và tuỳ tiện làm bậy suốt mười năm nên cuối cùng đã tạo ra vô số tai hoạ ngầm.
Hiện tại đối với Alfonso, Augustus có ý nghĩa khác hẳn.
Đây không chỉ là quốc gia của một mình anh, nó cũng thuộc về hoàng hậu của anh. Vậy nên anh muốn bảo vệ mái nhà mà cả hai đang chung sống.
Thời gian vô tình trôi qua, cục đá trong lòng Trần Nhữ Tâm vẫn thuỷ chung treo ở nơi đó.
Từ sau hôm ấy, hệ thống im thin thít, hệt như đang dự định làm gì.
Trần Nhữ Tâm cũng không vì thế mà chỉ biết chờ đợi.
Nhiều lúc, Trần Nhữ Tâm đã ra vào cơ quan tình báo. Vì thân phận hoàng hậu của cô nên bất kể là trạm kiểm soát nào cũng vờ như không thấy cô.
Một ngày nọ, Trần Nhữ Tâm mở bách khoa.
Bởi Augustus không dồn sức chèn ép nhân tộc nữa nên có vài người đã đạt được địa vị tương đương với thân phận bằng chính sức mình, tỏ vẻ đặc biệt đáng quý.
Còn cái tên Phó Ninh Vĩ cũng được biết đến rộng rãi, không phải vì dung mạo xuất sắc, mà là bởi cô ta đang được tân vương Dạ Lan của đế quốc Già Lam nâng đỡ, trở thành người đầu tiên đảm nhiệm vị trí quốc sư.
Danh hiệu quốc sư ấy không vẻn vẹn chỉ là danh hiệu, còn được quyền tham chính.
Chuyện này, cũng khiến Trần Nhữ Tâm để ý.
Dù thế giới thay đổi vì Trần Nhữ Tâm, nhưng sự thay đổi đó cũng chẳng can thiệp đến quá trình phát triển nguyên tác. Nói cách khác, việc Phó Ninh Vi phát động cải cách vẫn sẽ xảy ra...
Còn dạo gần đây, Alfonso có vẻ đầu tắt mặt tối.
Tắt bách khoa, Trần Nhữ Tâm đứng dậy, muốn đi ra hít thở không khí. Đúng lúc này, một con mèo đen nhảy vào từ bên ngoài - -
Trần Nhữ Tâm chưa kịp load con mèo đen khả nghi kia xông vào đây bằng cách nào thì con mèo đen đã nhìn Trần Nhữ Tâm. Đôi mắt viền vàng làm Trần Nhữ Tâm cảm thấy quen thuộc. Chỉ là...không nhớ ra.
"Tôi đây, Nhữ Tâm."
Mèo đen kia ngồi xổm trên mặt ghế mà Trần Nhữ Tâm vừa ngồi. Đồng tử vàng liếc qua Trần Nhữ Tâm.
Trần Nhữ Tâm chần chừ một lát, rồi thảng thốt: "Hệ thống?"
"Ừ, là tôi." Hệ thống đội lốt mèo đen không chống cự nổi bản năng của loài mèo, liếm liếm móng vuốt, sau đó bỏ xuống. Mắt mèo vàng kim nhìn Trần Nhữ Tâm, "Thứ mà cô trông thấy ở sâu trong vũ trụ, có cảm giác gì?"
Nếu muốn hỏi cô có cảm giác gì, đó chính là khó chịu, mang cảm giác bài xích.
Sự bài xích không nhằm vào ai cả, mà do bản năng của Trần Nhữ Tâm cảm nhận được. Giờ muốn cô nói ra ư, Trần Nhữ Tâm trầm tư một phen, hỏi: "Liệu có cách nào để thứ kia biến mất không?"
"Có." Hệ thống trả lời chắc nịch.
Thật ra điều này khiến Trần Nhữ Tâm hơi bất ngờ, "Tôi cần phải làm sao?"
Bấy giờ, cặp mắt mèo vàng kim kia nhìn cô. Ánh mắt khẽ loé lên: "Cô chẳng cần làm gì hết. Chỉ một người mới có thể ngăn cản vết nứt ấy huỷ diệt thế giới này."
Trần Nhữ Tâm nín thở: "...Ai?"
"Genesis."
Thấy Trần Nhữ Tâm không nói lời nào, hệ thống tiếp: "Ở kết cục nguyên tác, Genesis biết rõ cái vết nứt kia, cũng cảm nhận được luồng hơi thở ấy giống như cô."
Mất hồi lâu Trần Nhữ Tâm mới tìm về tiếng nói của mình, buồn bã hỏi: "Cậu đang ám chỉ vụ nổ lớn ở vũ trụ?"
Hệ thống đáp: "Phải."
Thế giới nguyên tác, Alfonso đã mơ hồ phát hiện ra thế giới bị thao túng bởi nguồn năng lượng nào đó. Chẳng qua vì anh không còn lưu luyến gì với thế giới này nên không thèm quan tâm, cuối cùng để nó bị huỷ diệt, bị sụp đổ. Không đơn thuần do đứa con số mệnh chết đi, mà là sự tồn tại của chính Genesis.
"Nhiệm vụ của cô không thể thất bại." Giọng nói trầm ổn phát ra từ con mèo đen, cũng chẳng khiến người ta cảm thấy quái dị, trái lại, kết hợp đặc biệt tự nhiên. Nó tiếp tục nói: "Nếu như nhiệm vụ ở thế giới này thất bại, thì cái giá cao là kí ức của cô. Những kí ức ấy sẽ bị tẩy sạch như trước đây, sau đó chết đi. Cái chết này không chỉ đơn thuần là cái kết của sinh mạng, số mệnh của cô sẽ suy yếu tới mức độ nhất định. Nhưng đạo trời sẽ giết cô mà không nể công lao trước kia. Cho đến lúc này...mới thực sự là thần hồn câu diệt, ngay cả cơ hội đầu thai chuyển thế cũng chẳng có nốt."
Đây mới là ám cờ mà đạo trời bày ra, để cô hoàn toàn biến mất ở ba nghìn giới.
Nó đã từng được cô tin tưởng thì không thể phó mặc tâm huyết của cô chỉ vì sự kiểm soát. Dù cho cái giá cao là nó tiếp tục ngủ say, dù cho bị đạo trời phát hiện ra sự tồn tại của nó...Nó cũng tuyệt đối không thể nhìn cô ngã xuống được.
Chỉ là sự thật này quá tàn nhẫn, luôn xuất hiện ngay khi cô lấy lại một chút tình cảm...Cô phải lừa dối người kia như thế nào đây...
Đó chính là câu hỏi toi mạng.
Ngay từ ban đầu đã chẳng có giải pháp.
Nhưng dẫu vậy, nó vẫn sẽ không ngồi yên, dù cho phải dùng một chút thủ đoạn.
"Cậu nói chỉ anh ta mới có thể ngăn cản được, là ý gì?"
Mèo đen nghiêng đầu nhìn Trần Nhữ Tâm. Mắt thú vàng kim phát ra tia sáng lạnh trong bóng tối. Nó đáp: "Genesis có thể ngăn cản vết nứt đó, lấy tuổi thọ và sinh cơ làm giá lớn."
"Không..." Thốt ra chữ mà ngay cả Trần Nhữ Tâm cũng hơi bất ngờ. Cô đứng tại chỗ, nhìn con mèo đen bằng ánh mắt sâu kín. Dù trong lòng đã có suy đoán, nhưng đợi đến khi đáy lòng mình chứng thực được suy đoán ấy, cảm giác vẫn khác nhau lắm. Cô nhìn hệ thống, hỏi: "Trừ biện pháp này ra?"
Đồng tử vàng kim phản chiếu dáng vẻ của Trần Nhữ Tâm. Nó lắc đầu.
Không có. Vì sự can thiệp của đạo trời mà khế ước cộng sinh giữa cô và Genesis đã bị hoá giải. Cô chẳng thể thay Genesis đi liên kết với khe nứt kia. Huống hồ...Thế giới này không cần sự tồn tại của Genesis, đạo trời lại đang ngăn cô hoàn thành nhiệm vụ.
Cũng chẳng có biện pháp toàn vẹn. Mắt vàng của hệ thống tối dần. Đó là dấu hiệu từ việc tiêu hao sinh mệnh. Tức thì, nó nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng Trần Nhữ Tâm. Bóng râm rọi trên mặt đất rốt cục khiến nó thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, mèo đen cuộn mình trên nệm êm, gối lên chân trước rồi ngủ, hơi thở cũng biến mất.
Lòng bàn tay Trần Nhữ Tâm che hờ người con mèo đen, đã không còn hơi thở nữa.
Hệ thống biến mất rồi ư?
"Đừng lo lắng. Chỉ là mánh khoé để tránh đạo trời thôi. Vốn dĩ không nên nói cho cô biết mấy lời kia...Tôi hơi mệt. Cô tự cẩn thận một chút." Giọng nói yếu ớt của hệ thống vang vọng trong biển tiềm thức: "Hy vọng chúng ta còn có thể tạm biệt." Sau đó không có động tĩnh gì nữa.
Thi thể mèo đen dần dần trở nên trong suốt, rất nhanh đã biến mất theo gió.
Duy chỉ có Trần Nhữ Tâm đang đứng. Lời hệ thống nói liên tục vang vọng trong đầu...Lẽ nào hết cách rồi sao?
Rõ ràng bên ngoài trời nắng chang chang, nhưng Trần Nhữ Tâm lại cảm thấy rét run cả người.
...
Đế quốc Già Lam, cung điện.
"Ninh Vi, thế lực của Genesis không phải thứ chúng ta có thể chống lại được." Dạ Lan nhìn quốc sư, "Ta tình nguyện ủng hộ em, nhưng ta hi vọng em càng quý trọng mình hơn."
"Em là người đã từng chết một lần rồi, cũng chẳng e sợ cái chết. Em sẽ không mạo hiểm khi chưa nắm chắc thời cơ." Phó Ninh Vi nhìn anh ta, khẽ mỉm cười: "Dạ Lan, cảm ơn ngài nhé."
"Giữa em và ta cần gì nói lời cảm ơn." Mặt Dạ Lan hơi thất thần, thần sắc cũng trở nên nghiêm túc: "Một khi bắt đầu kế hoạch, chúng ta sẽ không còn cơ hội quay đầu lại nữa."
"Em biết chứ." Phó Ninh Vi tỉnh táo, từ từ phân tích: "Dù mạnh mẽ như Genesis cũng không hẳn là không có nhược điểm. Chỉ cần lợi dụng đúng lúc đúng chỗ, chúng ta chắc chắn sẽ thành công. Huống chi, nội bộ Augustus bây giờ phân hoá nghiêm trọng. Thời gian qua Genesis đã dùng vũ lực để trấn áp, đáng tiếc điều này không phải là kế hoạch lâu dài. Đây cũng là thời cơ mà ta có thể tận dụng."
...
Mấy ngày sau, đế quốc Augustus, cung điện.
Trần Nhữ Tâm tìm được một ít thông tin hữu dụng từ thư viện hoàng gia, có liên quan về khế ước bạn tình.
Cô tới nơi làm việc của Alfonso, hỏi thăm cận vệ, "Vương ở đây không?"
Derrick hành lễ, dâng một thứ bằng hai tay: "Vương phái thần giao cái này cho hoàng hậu bệ hạ."
Đó là một bức thư. Trần Nhữ Tâm dằn xuống cảm giác khác thường trong lòng, mở ra - -
Nét chữ quen thuộc. Ý tứ giữa những hàng chữ bỗng trở nên tối nghĩa. Chỉ thoáng chốc, một trận nổ vang bên tai Trần Nhữ Tâm. Lúc lơ đãng, đầu ngón tay mân mê tờ giấy viết hơi run rẩy.
Thế nhưng, cũng đúng vào lúc này, một tiếng bước chân truyền tới từ bên ngoài.
"Hoàng hậu bệ hạ, vương Bellman và quốc sư Phó Ninh Vi của đế quốc Già Lam cầu kiến."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.