"Không biết nữa. Tôi cũng chẳng biết tại sao mình lại kể cho cô nghe những điều này."
Ngay khi anh vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm động viên từ phía Chu Nhược Lan mà ngạc nhiên đến mức đứng lặng người. Hai tay cô vỗ nhẹ lên tấm lưng rộng lớn của đối phương, hạ giọng an ủi:
- "Tôi không ngờ, người hay nói cười như cậu lại có quá khứ như vậy đấy."
Khóe môi Ngụy Gia Bảo khẽ nhếch mà nhàn nhạt đáp:
- "Cô nghĩ rằng người luôn tươi cười sẽ là người hạnh phúc sao?"
Chu Nhược Lan khẽ bĩu môi, nhìn thẳng vào mắt người trước mặt, hồn nhiên đáp:
- "Thì...tôi cứ nghĩ người sinh ra ở vạch đích như cậu không có chuyện gì phải buồn chứ?"
Ngay khi cô vừa dứt lời liền cảm nhận cánh môi mình đã bị một đầu ngón tay của Ngụy Gia Bảo chặn lại mà trừng mắt nhìn anh chằm chằm. Liền lập tức, cô gạt tay anh ra khỏi môi mình, gỏn gọn nói:
- "Tôi có sao nói vậy thôi."
- "Suy nghĩ ấy của cô chỉ đúng với một thành phần nhỏ mà thôi. Chúng ta không thể biết được một người nào đó đang tươi cười mà cho rằng họ đang hạnh phúc. Đôi khi, nụ cười ở bên ngoài chỉ là đang che giấu nỗi buồn tận sâu bên trong lòng. Và một trong số đó, bao gồm cả anh Gia Khiêm."
Khi không, Ngụy Gia Bảo lại nhắc đến Gia Khiêm khiến Chu Nhược Lan như thể bị anh xoay đi một vòng mà bất lực nói:
- "Vậy ra...cả hai người đều giống nhau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/3315114/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.