"Mộng Ninh, em phải giúp anh. Ngụy Hắc Viễn và thuộc hạ của hắn sẽ mau chóng tới đây. Bọn chúng sẽ giết anh mất."
Người đàn ông gương mặt không còn chút huyết sắc, đôi tay run run, không ngừng bấu chặt vào tay áo của người bên cạnh, hạ giọng năn nỉ. Cẩm Mộng Minh tâm trạng cũng chẳng khác gì anh. Ngay khi nghe ba chữ Ngụy Hắc Viễn khiến toàn thân cô rã rời mà đứng không vững, lập tức ngã phịch ra đất, trợn tròn mắt nhìn người trước mặt, tức giận mắng:
- "Mặc Phong Thụy, tại sao anh lại vướng vào người đàn ông ấy. Anh vốn biết, một khi đã cá cược hay có bất kì giao dịch lớn nào với Ngụy gia, nếu không trả đúng thời hạn, sẽ nhận lấy hậu quả nặng nề ra sao."
Cẩm Mộng Ninh vừa dứt lời liền cảm nhận cái ôm thắt chặt từ đối phương khiến cô không tài nào cử động được, bên tai truyền đến giọng nói run rẩy của người đàn ông mà mình yêu trọn con tim:
- "Bây giờ anh nhận ra thì cũng hối hận rồi. Nhưng chỉ còn vài phút nữa, Ngụy Hắc Viễn sẽ đến, hắn ta nhất định sẽ lấy mạng của anh nếu như không giao nộp 200 trăm tỉ."
- "Cái gì? Anh cược 200 tỉ chỉ để đánh bạc thôi sao?"
Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh sốc đến mức chết lặng tại chỗ. Cô đã nhiều lần vì giúp Mặc Phong Thụy trả nợ đến mức bị cha ruột từ mặt mà lang thang bỏ theo anh, sống cơ cực qua ngày. Vậy mà...cuối cùng, cô vẫn nghe ba chữ "nhờ giúp đỡ"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733263/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.