Nghe đến đây khiến Cẩm Mộng Ninh càng thêm khó hiểu. Liền lập tức, cô đưa tay gảy gảy đầu, sau đó nói thầm trong bụng: 
- "Chuyện gì vậy chứ? Chẳng phải mình đã bị bắn chết rồi sao? Tại sao bây giờ lại ở trong một căn phòng xa lạ đến vậy. Hơn thế nữa, thái độ của Ngụy Hắc Viễn lại vô cùng ôn nhu khi nói chuyện với mình. Đáng lý ra, anh ta phải giết mình hoặc giam cầm mình để dẫn dụ Phong Thụy đến đây chứ? Thật khó hiểu." 
Cẩm Mộng Ninh đang không ngừng nghĩ ngợi liền cảm nhận cái xoa đầu dịu dàng đến từ phía Ngụy Hắc Viễn khiến cô khẽ run người. Gương mặt căng thẳng đến mức nhiễu nhại mồ hôi, hàm răng khẽ cắt chặt mà chăm chăm mắt nhìn anh. 
- "Được rồi. Em nghỉ ngơi đi. Anh sẽ bảo Tiểu Hà nấu cháo mang đến cho em." 
Trước khi rời đi, Ngụy Hắc Viễn còn không quên nở nụ cười ôn nhu với cô. Bản thân Cẩm Mộng Ninh đến giờ vẫn chưa hết hoang mang mà chỉ biết gượng cười đáp lại, khiến anh vô cùng hài lòng mà hớn hở, xoay lưng bước trở ra ngoài. 
- "Phải rồi, từ nãy tới giờ vẫn chưa thấy Phong Thụy. Có khi nào anh ấy cũng đang bị nhốt ở trong một căn phòng nào đó giống như mình không?" 
Cẩm Mộng Ninh lẩm bẩm một mình. Cô chậm rãi bước vào phía phòng tắm rửa mặt thì hoảng hốt phát hiện ra chuyện động trời ngay khi nhìn vào chiếc gương treo tường mà hét toáng lên. 
Á....á.....á..... 
Tiểu Hà đang chậm rãi đặt tô cháo 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733258/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.