Một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh đưa mắt nhìn xuống bên dưới qua ô cửa kính, đúng lúc Ngụy Hắc Viễn chuẩn bị bước vào bên trong xe. Nghe bảo hôm nay anh đến trường súng luyện tập. Vì bản tính hiếu kỳ cho nên cô cũng rất muốn thử cảm giác tự tay cầm súng bắn vào bia ra sao mà hướng mặt ra cửa sổ, cố nói vọng xuống nhằm mong người ở bên dưới nghe thấy:
- "Ngụy Hắc Viễn, đợi tôi với."
Nghe tiếng gọi, Ngụy Hắc Viễn lập tức ngẩng mặt lên thì nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh đang vẫy vẫy tay với mình mà bất giác cười nhẹ. Anh liếc mắt nhìn sang thuộc hạ bên cạnh ra lệnh khoan nổ máy mà đứng lặng đợi cô xuống lầu.
Cẩm Mộng Ninh chạy thật nhanh vì sợ để anh đợi lâu mà trở nên tức giận. Ngay khi vừa sắp đến chỗ anh, bước xuống bật thang cuối cùng, Cẩm Mộng Ninh không may bị vấp ngã, khiến cả người cô lảo đảo, tay chân quơ quào loạn xạ mà hét lên.
Á.....á...á....
Bụp...
Âm thanh va chạm vang lên. Mãi một lúc sau, Cẩm Mộng Ninh mới từ từ hé mắt. Cả người cô may mắn được Ngụy Hắc Viễn đỡ lấy mà úp mặt mình vào lồng ngực anh. Giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai cô:
- "Phải cẩn thận chứ. Anh vẫn đứng đợi em mà."
Thuộc hạ, kiêm tài xế đứng gần đó khẽ nhìn đồng hồ trên tay mà trở nên lo lắng, tiến lại gần chỗ Ngụy Hắc Viễn, nói nhỏ vào tai anh:
- "Ngụy gia, nếu không đi liền, chúng ta sẽ muộn giờ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733251/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.