Cảm nhận đây sẽ là lần cuối cùng trong cuộc đời mình, Cẩm Mộng Ninh cất giọng trăn trối:
- "Ngụy Hắc Viễn, cảm ơn anh thời gian qua đã đối xử tốt với tôi. Tôi sẽ mang theo những kỉ niệm đẹp đẽ giữa hai chúng ta xuống tận suối vàng. Được quen biết anh chính là sự may mắn trong cuộc đời tôi."
Dứt lời, Cẩm Mộng Ninh nhắm nghiền mắt lại mà phó mặt cho số phận quyết định. Có lẽ rằng, việc cô trùng sinh dưới thân phận của Phương Mộng Ninh là để thay chủ nhân của thân xác này hoàn thành mối nghiệt duyên còn đang dang dở này với Ngụy Hắc Viễn. Tên bạo loạn nhếch môi cười nhạt, liền sau đó lên đạn, ghì chặt họng súng vào thái dương của người con gái, sau đó lạnh lùng nổ súng.
Đùng...Đùng...Đùng...
Phịch...
Thanh âm của tiếng súng vang vọng khắp đất trời. Cả cơ thể của Cẩm Mộng Ninh dần mất đi trọng lực mà trở nên lơ lửng giữa khoảng không tối mịt, một hàng nước mắt khẽ rơi xuống:
- "Vậy là số mạng của mình kết thúc rồi sao? Lần trùng sinh này mặc dù có hơi ngắn, thế nhưng cũng đủ khiến bản thân mình hạnh phúc ngay khi có sự xuất hiện của một tên phản diện như Ngụy Hắc Viễn. Có lẽ đối với những người khác, anh ta là một kẻ máu lạnh, vô tình. Nhưng đối với mình, Ngụy Hắc Viễn là một người đàn ông vô cùng ấm áp, dịu dàng và ôn nhu. Ngụy Hắc Viễn, cảm ơn vì đã xuất hiện trong cuộc đời tôi."
- "Mộng Ninh, em mau tỉnh lại đi. Đừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733245/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.