Liền sau đó, cô nhìn sang người bên cạnh với ánh mắt ngượng ngùng mà lập tức ba chân bốn cẳng hớt hải lao ra ngoài, nói vọng lại:
- "Tôi xin lỗi, lần sau tôi sẽ không mộng du nữa."
Nhìn dáng người con gái khuất dần, lúc này, Ngụy Hắc Viễn khẽ bật cười thật lớn, giọng trầm khàn nói khẽ:
- "Đúng là cô ngốc dễ tin người. Anh cũng rất tò mò nếu như em mộng du thật, thì mọi chuyện sẽ như thế nào?"
Một lúc sau, Ngụy Hắc Viễn từ trên lầu bước trở xuống đã nhìn thấy Cẩm Mộng Ninh ngồi trên sô pha thư thả, tận hưởng tách trà nóng buổi sáng khiến anh nhoẻn miệng cười thầm. Chẳng biết tự khi nào, tần suất nở nụ cười của anh mỗi khi bên cạnh cô nhiều đến mức không thể đếm được.
Ngay khi Cẩm Mộng Ninh vừa đặt tách trà đã cạn sạch xuống bàn thì đã thấy dáng người quen thuộc đứng ngay phía trước, chăm chăm mắt nhìn cô.
- "Ngụy Hắc Viễn, hôm nay anh không tập bắn súng sao?"
Cẩm Mộng Ninh cất giọng hỏi. Người đàn ông không đáp, lập tức kéo cô đi theo mình tiến ra phía chiếc xe đã đậu ngay trước cổng, gỏn gọn đáp:
- "Đi. Anh đưa em ra ngoài giải khuây."
Nghe những lời này, Cẩm Mộng Ninh tròn xoe đôi mắt nhìn anh không ngớt mà khó hiểu hỏi:
- "Khi không anh đưa tôi ra ngoài làm gì chứ? Chẳng phải từ trước tới giờ, anh không muốn tôi xuất hiện ở những nơi đông người sao?"
Ngay khi cô vừa dứt câu liền
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733204/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.