Cẩm Mộng Ninh nhoẻn cười đắc ý mà nhanh chóng đi vào phòng tắm thay đồ. Hiện tại, Ngụy Hắc Viễn đang ngồi tựa đầu vào thành giường mà chờ đợi, khóe môi anh khẽ cong, thi thoảng nở nụ cười tà mị.
Khoảng vài phút sau, Cẩm Mộng Ninh chậm rãi bước trở ra trong chiếc váy ngủ ngắn. Tà váy xòe rộng chưa đến đầu gối. Quả thật, ngoài miếng mút ngực được may tỉ mỉ ở phần trên ra thì dường như độ mỏng của vải có thể nhìn thấy rõ chiếc eo thon gọn và cả quần nhỏ bên trong của cô.
Yết hầu Ngụy Hắc Viễn khẽ di chuyển lên xuống mà tròn xoe mắt ngẩn ngơ nhìn người trước mặt. Anh có chút không hài lòng về phần mút độn ngực mà lẩm bẩm trong miệng:
- "Đã là váy ngủ thì đâu nhất thiết che đi nơi đó chứ."
- "Hả? Anh đang nói gì vậy?"
Ngay khi anh vừa dứt lời thì Cẩm Mộng Ninh đã ngồi xuống bên cạnh mà ngơ ngác hỏi, khiến anh trở nên lúng túng mà lắp bắp đáp:
- "À...à không có gì. Anh nói là, anh thua em rồi."
Nghe đến đây, vẻ mặt Cẩm Mộng Ninh trở nên đắc ý mà xòe tay hướng về phía anh, dõng dạc nói:
- "Mau đưa em hai chiếc thẻ đen."
Vài giây sau, hai chiếc thẻ đen đã nằm trọn trong tay của Cẩm Mộng Ninh khiến cô thích thú đến mức cười tươi không ngớt mà không hay biết rằng người bên cạnh đã nhanh chóng dùng tay kéo chiếc váy ngủ của mình lên cao, khẽ luồn tay vào bên trong mà sờ soạng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-khong-doi-troi-chung/2733168/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.