" Ngươi sợ vậy sao? " Ngũ Sở an ủi 
" Ta còn đang bị phong hàn nên việc hô hấp đã rất khó rồi, ngươi không thả ta ra để ta thở rồi hôn tiếp cũng được mà…nếu ta không thở được ta chết trước mắt ngươi thì ngươi mới vừa lòng ư? Ngươi không có ý thả ra vì sợ ta chạy sao? " Ngụy Đồ Thanh trách móc 
" Ta xin lỗi… Chuyện này là ta làm hơi quá… nhưng việc này chỉ là mở đầu thôi còn khúc quan trọng nữa ta e là ngươi sẽ không thể trụ được đâu vì thế ta mới đành hôn bù cho việc đó " 
Ngụy Đồ Thanh đứng hình" Tên này ngươi định hành hạ ta như thế nào? Tên chết tiệt…cứ thích dày vò người khác mới chịu…" 
" Ngươi nghỉ ngơi đi, trong triều có chuyện ta cần giải quyết nên ta đi đây…nhớ giữ gìn sức khỏe nhé " nói xong Ngũ Sở xoay người rời đi 
Chàng mỉm cười tiễn hắn 
" Ừm…đi thong thả nha " 
Sau khi Ngũ Sở rời đi Ngụy Đồ Thanh mới thở phào một cái, Ly Đàm trong ngực chàng chui ra tức giận mắng " Khó thở quá, hai người không giữ ý giữ tứ gì cả " 
Ngụy Đồ Thanh khó xử " Xin lỗi nhé…" 
" Thôi bỏ qua chuyện đó đi, ta và ngươi đang bị hệ thống xuyên không trừng phạt nên mới bị như vậy " Ly Đàm giải thích 
Ngụy Đồ Thanh trầm ngâm suy nghĩ về cuộc sống sau này " Xin lỗi lại kàm liên lụy đến cô rồi " 
Ánh mắt của cô tràn đầy cảm xúc 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552762/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.