Đông Ly Á và Ngũ Sở biết tin thì lập tức chạy đến phủ Diệp phu nhân. Tình cảm mẫu tử vừa chớm nở trong lòng Ngũ Sở thì bị lung lay khi nghĩ rằng bà là người gây ra chuyện này nhưng trong lòng chàng thầm tin rằng mẫu hậu của mình không thể làm ra chuyện như vậy được. Trước mắt của Đông Ly Á là Cảnh Hoài đang ôm thi thể của Cảnh Tống Khang mà đôi mắt thờ thẫn tuyệt vọng một loạt kí ức đau khổ của Đông Ly Á vụt qua thấy cảnh tượng trước mắt chả khác gì lúc cô còn nhỏ phải chứng kiến cảnh cha mẹ mình qua đời không rõ nguyên do lúc đó cô cũng ôm họ vào lòng mà tuyệt vọng " Chuyện này sao lại…" nàng cảm thấy đầu óc choáng váng Ngũ Sở biết Đông Ly Á từng có quá khứ bi thương nên đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc trong tâm trí cô " Đừng nhìn nữa thì hơn, ta sẽ giải quyết vụ này…muội tinh thần không ổn định thì mau về nghỉ ngơi đi " Ngũ Sở dịu dàng vỗ đầu cô an ủi
" Muội thật sự rất sợ mấy cảnh tượng này… nhưng muội muốn vào đó an ủi Cảnh Hoài giống như lúc đó huynh cũng đến an ủi muội " nghe vậy Ngũ Sở cũng dẫn cô theo, Đông Ly Á nắm chặt tay Ngũ Sở mà đi vào.
" Tất cả là tại các người…" Cảnh Hoài mở miệng nhìn Ngũ Sở
" Cảnh Hoài…bình tĩnh lại nào…mọi chuyện không như cô nghĩ đâu…" Đông Ly Á tiến đến định an ủi thì bị Cảnh Hoài hất ra " Các người đừng lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-gia-mao-khong-muon-chet/3552754/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.