Đông Ly Á và Ngũ Sở biết tin thì lập tức chạy đến phủ Diệp phu nhân. Tình cảm mẫu tử vừa chớm nở trong lòng Ngũ Sở thì bị lung lay khi nghĩ rằng bà là người gây ra chuyện này nhưng trong lòng chàng thầm tin rằng mẫu hậu của mình không thể làm ra chuyện như vậy được. Trước mắt của Đông Ly Á là Cảnh Hoài đang ôm thi thể của Cảnh Tống Khang mà đôi mắt thờ thẫn tuyệt vọng một loạt kí ức đau khổ của Đông Ly Á vụt qua thấy cảnh tượng trước mắt chả khác gì lúc cô còn nhỏ phải chứng kiến cảnh cha mẹ mình qua đời không rõ nguyên do lúc đó cô cũng ôm họ vào lòng mà tuyệt vọng " Chuyện này sao lại…" nàng cảm thấy đầu óc choáng váng Ngũ Sở biết Đông Ly Á từng có quá khứ bi thương nên đã để lại nỗi ám ảnh sâu sắc trong tâm trí cô " Đừng nhìn nữa thì hơn, ta sẽ giải quyết vụ này…muội tinh thần không ổn định thì mau về nghỉ ngơi đi " Ngũ Sở dịu dàng vỗ đầu cô an ủi
" Muội thật sự rất sợ mấy cảnh tượng này… nhưng muội muốn vào đó an ủi Cảnh Hoài giống như lúc đó huynh cũng đến an ủi muội " nghe vậy Ngũ Sở cũng dẫn cô theo, Đông Ly Á nắm chặt tay Ngũ Sở mà đi vào.
" Tất cả là tại các người…" Cảnh Hoài mở miệng nhìn Ngũ Sở
" Cảnh Hoài…bình tĩnh lại nào…mọi chuyện không như cô nghĩ đâu…" Đông Ly Á tiến đến định an ủi thì bị Cảnh Hoài hất ra " Các người đừng lại gần tôi…tôi hận các người…ca ca tôi đã gây thù oán gì lớn với các người mà lại giết huynh ấy? Chả phải chúng ta là bạn sao? "
" Chúng ta là bạn mà…chúng tôi không hề có ý định giết ca ca cô…mọi chuyện không phải bắt nguồn từ chúng tôi…" Đông Ly Á giải thích
" Không phải từ các người ư? Vậy tại sao ca ca tôi lại chết trong phủ của các ngươi? Chả phải bà ta đã giết ca ca ta sao? " Cảnh Hoài nhìn Diệp phu nhân với ánh mắt căm hận, Diệp phu nhân ôm đầu mà lẩm bẩm nói " Không phải là tại ta…ta không làm gì hết…Ngụy nhi con phải tin ta…ta thật sự không giết người mà…" Diệp phu nhân sợ hãi mà gào khóc, Ngụy Đồ Thanh trấn an " Không phải tại mẫu hậu đâu…con tin người sẽ không làm ra mấy chuyện như thế này đâu…" Ngụy Đồ Thanh nhẹ nhàng an ủi
" Con tin ta sao? " Diệp phu nhân nhìn Ngụy Đồ Thanh như vớ được sợi dây cứu mạng
" Sao bà lại nói như vậy? Chả phải đây là chiếc trâm cài của bà sao? Chính bà đã ra tay sát hại ca ca ta mà còn chối sao?" Cảnh Hoài chỉ vào chiếc trâm được cắm trên ngực trái của Cảnh Tống Khang đó cũng là vị trí của tim
" Tại sao chiếc trâm của ta lại ở đó chứ? Ta thật sự không làm mấy chuyện này…" Diệp phu nhân run rẩy nắm chặt tay Ngụy Đồ Thanh
" Diệp phu nhân là người tốt chắc chắn bà ấy không thể sát hại Cảnh Tống Khang chỉ với cái trâm được…" Đông Ly Á phân tích
" Chuyện này có gì đó mờ ám " Ngụy Đồ Thanh hoài nghi mà đứng lên tiến lại gần xác của Cảnh Tống Khang mà cởi bỏ ý phục hắn ra cảnh tượng trước mắt khiến mọi người sững sờ…
" Đây là một vết thương rất sâu từ ngực trái của Cảnh Tống Khang và đã được băng bó một cách qua loa nhưng khi chiếc trâm đâm vào thì vết thương mới rách ra khiến cho máu chảy không ngừng và hắn chết do mất máu nhiều " Ngụy Đồ Thanh giải thích
" Là vết thương này đã bị từ trước rồi sao?" Cảnh Hoài hỏi
" Đúng vậy, nếu là Diệp phu nhân thì chắc chắn rằng nếu đã không biết hắn bị thương từ ngực trái ngay vị trí tim thì không thể đâm đòn kết liễu được chắc chắn lực đâm vào tim rất mạnh nhưng với sức lực gầy gò ốm yếu của Diệp phu nhân thì không thể làm điều này được " Ngụy Đồ Thanh chống cằm nói. Nghe người mình thầm yêu giải thích cũng thuyết phục nên Cảnh Hoài cũng không chất vấn nữa, Đông Ly Á và Ngũ Sở đứng cạnh cũng lặng thinh khi nghe những suy luận của Ngụy Đồ Thanh
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]