"Đây chính là Thiên Cung sao!?"
Tần Hạo và Lâm Tam theo sát phía sau, cũng bước qua cổng Thiên Cung.
Tiếp đó, Triệu Trường Sinh cũng dẫn Thanh Thanh tới, nhưng lão lại theo thói quen đứng ngoài cửa, dường như phải đợi Tần Phong bước thêm một bước nữa, lão mới dám nhấc chân.
"Lão Triệu, ngươi làm thế không hay lắm đâu!?"
Tần Phong thấy Triệu Trường Sinh lại chơi trò "cẩu", không nhịn được lên tiếng trêu chọc.
Vốn tưởng sau trận đại chiến này có thể nhìn thấu giới hạn của lão Triệu, ai ngờ hắn vẫn không thể nhìn ra được. Hiện tại nhị đệ và tiểu Tam Tam sau trận đại chiến đều tả tơi đầy mình, ngay cả hắn dùng năm thành lực một mình cân tám cũng chỉ bị bẩn góc áo, nhưng chỉ có lão Triệu là sạch sẽ đến nỗi không dính một hạt bụi.
"Đúng vậy!"
Tần Hạo cũng không nhịn được chế giễu: "Người chúng ta ít nhiều gì cũng bị thương, còn ngươi đến một miếng da cũng không bị trầy, sao ngươi nỡ đi phía sau bọn ta vậy!?"
"Ai nói ta không sao!!"
Triệu Trường Sinh vội vàng biện minh: "Kiếm của ta bị bọn chúng đánh gãy rồi, vừa nãy ta còn dùng đao các ngươi không thấy sao?"
Dứt lời... Hắn còn lấy ra đoạn kiếm của mình, làm bộ rơi nước mắt đau khổ. Sau đó không quên nhìn Tần Phong bằng ánh mắt đáng thương, như hỏi kiếm của hắn có cứu được không, tốt nhất là được nâng cấp lên Đại Tiên Thiên Chí Bảo như Vô Trần Kiếm của Lâm Tam.
"Mọi người cẩn thận!"
Tần Phong chọn cách lờ đi, nhìn vào sâu trong Thiên Cung.
Hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896910/chuong-2480.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.