Hình ảnh chuyển đổi, bên ngoài Ẩn Môn.
Chỉ thấy Long Ngạo Thiên sau một hồi oanh tạc điên cuồng, đang đứng giữa hư không thở hồng hộc.
Vốn tưởng rằng sau khi đột phá Tiên Đế trung giai, hắn sẽ trở thành đại danh từ cho sự vô địch chư thiên vạn giới, cái Ẩn Môn nho nhỏ này càng là có thể dễ dàng bóp nát.
Nhưng hiện thực lại tát cho hắn một cú thật đau, oanh tạc nửa ngày trời mà ngay cả cửa lớn nhà người ta cũng không phá nổi, chứ đừng nói đến chuyện đánh vào Ẩn Môn tìm kiếm Đại Tiên Thiên Chí Bảo và Đại Đạo Chi Ấn.
Long Ngạo Thiên cảm thấy mất mặt, tâm tình cũng bắt đầu trở nên táo bạo: "Sao lại thế này!?"
Vốn dĩ hắn bị Tần Hạo soán ngôi vị đầu bảng Thiên Tư Bảng, ánh mắt các lộ tu tiên giả nhìn hắn đã không đúng rồi. Giờ oanh tạc nửa ngày không mở được cửa Ẩn Môn, khiến đám tu tiên giả xung quanh càng thêm không kiêng nể gì, bắt đầu chỉ trỏ bàn tán về hắn.
"Cái tên Ngạo Thiên Tiên Đế này có được không đấy? Oanh tạc nửa ngày sao chẳng có phản ứng gì!?" "Trước kia ta thấy Ngạo Thiên Tiên Đế rất mạnh, giờ cảm giác cũng chỉ đến thế mà thôi!" "Hắn bá bảng vạn năm rồi, người đã già rồi, giờ là thiên hạ của người trẻ!" "Cũng đúng, Long Ngạo Thiên già rồi, bị Tần Hạo đè xuống hạng hai rồi!" "Không thể nói thế được, trận này hư vô phiêu miểu, Ngạo Thiên Tiên Đế chỉ là tìm không thấy mục tiêu, không phải oanh tạc không mở được cửa Ẩn Môn!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896739/chuong-2309.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.