Tiểu loli ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó lại tiếp tục gục xuống bàn ngủ tiếp: "Hả!?"
Tần Phong lập tức kinh ngạc, không thể tin nổi nhìn đối phương: "Còn dám ngủ!?"
Mặc dù hồi đi học hắn cũng thích ngủ gật trong lớp, nhưng khi giáo viên điểm danh nhắc nhở thì ít nhất cũng biết giả vờ giả vịt. Còn đằng này, tiểu loli kia chẳng những không hoảng sợ, mà đến giả vờ cũng lười làm.
Tần Hạo liếc nhìn tiểu loli bên cạnh, từ tận đáy lòng khâm phục đối phương: "Lợi hại!!"
Dám ngủ trong giờ của ca ca hắn đã đành, lại còn dám phớt lờ cảnh cáo của đại ma vương này mà ngủ tiếp, thật không biết là nghé con không sợ hổ, hay là chưa từng để ca ca hắn vào mắt.
Lão Tử vội vàng lên tiếng can ngăn: "Tần tiểu hữu! Đạo gia giảng vô vi nhi trị, thuận theo tự nhiên. Mỗi người đều có suy nghĩ riêng, chúng ta nếu can thiệp quá nhiều e rằng không tốt."
Tần Phong lập tức nghiêm mặt nói: "Tiền bối, ta không phải người trong Đạo gia! Trước kia ở hạ giới ta làm Nhân Hoàng, giáo dục con người dựa vào luật pháp và hình phạt, chứ không phải cái gì mà vô vi nhi trị với thuận theo tự nhiên."
Tiểu Bạch đã sớm ngứa mắt đám học sinh này, lập tức cầm thước kẻ nhảy ra: "Thỏ chủ nhân nói đúng!"
Lão Tử giật mình hoảng hốt, vội vàng khuyên giải: "Không được, không được... Trẻ con có gì không hiểu thì từ từ dạy bảo, đánh phạt như vậy là không đúng. Huống hồ cha mẹ chúng đều đã vì Tiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896717/chuong-2287.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.