Mộc Tú cùng đám người Nhậm Hoàn ngẩn ra, theo phản xạ nhìn về phía tượng Phật, thốt lên: "Chân Phật!?"
Chỉ thấy theo tiếng tụng kinh liên hồi của Tam Lộng đại sư, từng đóa kim liên liên tục nở rộ trong ngôi chùa đổ nát. Bức tượng Phật tàn tạ bỗng bùng phát một luồng uy áp kinh khủng chưa từng có, tựa như một vị Cổ Phật ngủ say vô số kỷ nguyên vừa được đánh thức.
Tam Lộng đại sư rũ bỏ vẻ điên khùng thường ngày, tựa như một tín đồ thành kính dập đầu trước tượng Phật, niệm: "Ngã Phật từ bi!"
Một giọng nói trang nghiêm dường như vọng về từ viễn cổ vang lên: "Trở về đi! Bản tọa có thể cảm ứng được trong lòng ngươi không có chút từ bi nào, chỉ toàn là sự đắm chìm trong dục vọng thế tục, cùng đôi bàn tay nhuốm đầy máu tươi. Ngươi là kẻ tội nghiệt sâu nặng, không phải người hữu duyên mà bản tọa chờ đợi."
Đám người Mộc Tú không nhịn được thở dài một tiếng, tiếc nuối thay cho huynh đệ vì không nhận được truyền thừa: "Haizz, thật đáng tiếc!"
Tam Lộng đại sư không nhanh không chậm đứng thẳng người dậy, hai tay hợp thập biện giải: "A Di Đà Phật! Tiểu tăng quả thực hai tay nhuốm máu, lại phạm phải vô số sát giới. Nhưng chính tà xưa nay chưa từng có đáp án chuẩn xác. Pháp chế thiên hạ, 'Hiệp dùng võ phạm cấm', đó là Ác. Nhưng trong mắt bách tính, 'Hiệp' lại là Chính. Giữa thời loạn thế, có người nói tâm thiện là tội, vậy tại sao Ngã Phật không xuất sơn phổ độ chúng sinh? Chẳng lẽ Ngã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896712/chuong-2282.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.