"Haizz, nói ra rất dài dòng!"
Lão ăn mày thở dài sườn sượt nói: "Vốn dĩ bọn ta không phải là bang chủ một bang thì cũng là chưởng môn một phái, tệ nhất cũng là tộc trưởng một tộc. Nhưng khổ nỗi thời vận không thông, tông môn phá sản bị thanh lý tài sản, mới khiến bọn ta lưu lạc đến bước đường này."
"Tông môn phá sản!?"
Diệp Thần ngẩn ra một chút, sau đó dò xét hỏi: "Các người không phải là chơi cổ phiếu đấy chứ!?"
"Haizz!!"
Đám ăn mày nghe vậy, đồng loạt thở dài thườn thượt.
Nhớ năm xưa khi bọn họ hùn vốn đầu tư, đó là thời khắc phong quang vô hạn nhường nào, tài sản tông môn tăng lên gấp mấy trăm lần, đi đến đâu cũng được nịnh nọt bợ đỡ, lòng tự tin bành trướng chưa từng có, cảm thấy gia tộc và tông môn nhất định sẽ làm lớn làm mạnh trong tay mình.
Đáng tiếc ngày vui ngắn chẳng tày gang, thị trường đột ngột lao dốc.
Đợi đến khi bọn họ phản ứng lại muốn rút chân ra, phát hiện đã quá muộn, chỉ đành tuyên bố tông môn và gia tộc phá sản.
"Không phải..."
Diệp Thần rất không hiểu nói: "Các ngươi thấp nhất đều là Tiên Quân, thậm chí còn có cả cường giả Tiên Vương, đặt ở Tiên Giới đều là đại lão một phương. Cho dù tông môn và gia tộc phá sản, vẫn còn cơ hội Đông Sơn tái khởi, sao lại cam tâm tình nguyện làm ăn mày ở cái miếu hoang này chứ!?"
"Đông Sơn tái khởi!?"
Lão ăn mày cười tự giễu, móc bầu rượu ra uống một ngụm.
Tuy tu vi bọn họ vẫn còn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896698/chuong-2268.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.