Trình Vận và Ngọc Lộ nghe tiếng quát, liền quay đầu nhìn lại: "Hắn chính là Diệp Thần!?"
Tuy bọn họ chưa từng gặp mặt Diệp Thần, nhưng sự tích về kẻ này thì đã nghe mòn tai.
Không chỉ ở Hạ giới Hoang Cổ dám cắm sừng Long Ngạo Thiên, mà lên đến Tiên giới còn năm lần bảy lượt thoát khỏi sự truy sát của hắn, thậm chí sống dai dẳng ngay trên địa bàn của Long Ngạo Thiên suốt cả trăm năm. Sức sống mãnh liệt ấy, tuyệt đối xứng danh là "Tiểu Cường đánh mãi không chết" số một Tiên giới.
Ầm ầm ầm!!
Một tiếng nổ lớn vang lên, đại địa rung chuyển dữ dội.
Chỉ thấy Tiểu Bạch đang chạy trốn bỗng ném ra viên "Gạch Đạo Đức", đập tan cánh cửa cung điện phía trước. Những bảo vật bên trong lập tức lộ diện, tỏa ra ánh hào quang ngũ sắc rực rỡ.
Tiểu Bạch nhìn đống bảo vật trước mắt, hưng phấn đến mức suýt chút nữa hét toáng lên: "Phát tài rồi, Thỏ ta phát tài rồi!"
Nhưng nhớ ra mình còn đang mang trọng trách diễn xuất, nó đành ôm đầu hét lớn "Cứu mạng", rồi tiếp tục lao thẳng vào trong cung điện.
Tần Phong hét lớn một tiếng, cầm thương truy sát gắt gao: "Chạy đằng nào!!"
Đồng thời, ánh mắt hắn nhanh chóng quét qua cung điện. Ngoài những bảo vật đang tỏa sáng lấp lánh kia, trong đại điện còn sừng sững hai tấm bia đá khổng lồ, toát lên vẻ cổ kính và uy nghiêm.
Trình Vận và Ngọc Lộ đồng thanh hô lên: "Là Chân Phật Quan Tưởng Đồ và Chân Ma Quan Tưởng Đồ!"
Ngay khi dứt lời, hai tấm bia đá bỗng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896631/chuong-2201.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.