Đàm Lực nghe vậy, mặt đầy kinh hỉ: "Ta làm cha rồi!"
Mọi người nhìn thấy phản ứng của Đàm Lực, đại não nhất thời không load kịp: "Hả?!"
Tuy nói Tô Phỉ hiện tại trên danh nghĩa là vợ hắn, nhưng đứa bé trong bụng lại cùng hắn không có nửa xu quan hệ. Thật sự không hiểu nổi hắn có cái gì vui vẻ.
Đàm Lực dường như nghĩ tới điều gì, nụ cười trên mặt đột nhiên cứng đờ: "Không đúng!"
Mọi người nhìn phản ứng của Đàm Lực, biết hắn rốt cục ý thức được: "Thế này mới đúng chứ!"
Đàm Lực mặt đầy ảo não: "Lỗ lớn rồi! Đã nói xong là một cá ba ăn, hiện tại trực tiếp thiếu đi một ăn!"
Tam Lộng đại sư tại chỗ bị nước miếng sặc chết, không biết mình rốt cuộc đang mong đợi cái gì: "Khụ khụ!"
Tô Phỉ mặt đầy thống khổ kêu rên, bàn tay nhỏ gắt gao nắm lấy Đàm Lực, phảng phất đây là cọng rơm cứu mạng khi chết đuối của nàng: "A!"
Đàm Lực chưa thấy qua loại tình huống này, lập tức cầu cứu nhìn về phía Tần Phong: "Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ?!"
Tần Phong bất đắc dĩ thở dài một tiếng: "Haizz, thật bắt ngươi hết cách! Nể tình nàng gọi ta là cha, ta mang nàng về Tiên Minh là được rồi!"
Đàm Lực mặt đầy cảm kích, suýt chút nữa thì khóc: "Cảm ơn cha ruột!"
Tần Phong thấy sự tình đều đã giao phó xong, chuẩn bị mang con dâu Tô Phỉ về Tiên Minh sinh con: "Không có việc gì, Trẫm đi trước đây!"
Nhậm Hoàn mắt thấy Tần Phong muốn đi, vội vàng ra hiệu cho Mộc Tú:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4896524/chuong-2094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.