Dứt lời...
Lâm Tam chẳng mảy may do dự, ngón tay khép lại thành kiếm quyết, nhẹ nhàng nâng lên.
Oong! Oong! Vô Trần Kiếm bên cạnh lập tức phát ra tiếng kiếm minh lảnh lót, thân kiếm tỏa ra ánh sáng thanh lãnh, tựa như một dải lưu quang xé gió bay vút lên trời cao.
Tháp Gia lơ lửng bên cạnh Lâm Tam, chứng kiến cảnh này thì cạn lời: "Hắn đòi, ngươi liền đưa sao?"
Lâm Tam thân là kiếm tu, Vô Trần Kiếm chẳng khác nào sinh mạng thứ hai, có thể nói còn quan trọng hơn cả vợ mình.
Vậy mà chỉ vì một câu nói của Tần Phong, hắn đã đem Vô Trần Kiếm cho mượn, thật không biết nên nói hắn thế nào cho phải.
Lâm Tam thản nhiên đáp một câu cho qua chuyện, rồi tiếp tục đắm chìm vào việc cảm ngộ Vô Thượng Thiên Thư: "Tần huynh làm vậy, tất có thâm ý của huynh ấy!"
Tháp Gia hoàn toàn bất lực: "Ô ô..."
Không biết nên nói Lâm Tam quá đơn thuần, hay là quá mức tin tưởng Tần Phong nữa.
Tuy Tần Phong đã cho mượn Vô Thượng Thiên Thư, nhưng Tháp Gia luôn cảm thấy tên nhóc tóc vàng kia chẳng có lòng tốt gì, mọi món quà của định mệnh đều đã được hắn âm thầm định giá cả rồi.
Lúc này...
Kiếm khí gào thét, kiếm minh vang vọng!
Mang theo khí thế dũng mãnh tiến tới, Vô Trần Kiếm lao vun vút về phía Bạch Ngọc Kinh của Tần Phong.
Nơi nó đi qua, phong vân kích động.
Hư không nổi lên từng vòng gợn sóng, lưu lại một vệt sáng dài đằng đẵng.
Các đệ tử Tiên Minh tò mò ngước nhìn: "Hửm!?"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4890800/chuong-2043.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.