Liễu Như Yên giống như phát điên, phát ra tiếng gầm thống khổ:
"Ai bảo các ngươi đánh hắn!?"
Chỉ thấy mái tóc xanh vốn dĩ nhu thuận của cô, dưới sự kích động của tiên lực vô hình bay múa tứ tung, ngay sau đó một cỗ Tiên Vương uy áp kinh khủng từ trên người cô bộc phát ra, tựa như sóng to gió lớn hướng về phía bốn phía cuộn trào mãnh liệt.
Mọi người xung quanh nhao nhao phun ra máu tươi:
"Phốc..."
Phảng phất có tảng đá vạn cân đè ở trong lòng, hô hấp cũng bắt đầu trở nên mười phần khó khăn.
Có người thân thể không tự chủ được run rẩy lên, không chỉ hai chân như nhũn ra, trực tiếp nằm rạp trên mặt đất, còn miệng phun máu tươi, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Ầm ầm ầm!!
Cả tòa cô thành càng là kịch liệt lay động, phảng phất tùy thời đều sẽ không chịu nổi mà sụp đổ.
Lâm Uyên gian nan ngăn cản Tiên Vương uy áp, trong lòng cũng cảm thấy mười phần nghi hoặc:
"Không ổn!"
Theo lý thuyết Liễu Như Yên cho dù là hối hận rồi, cũng hẳn là thẹn thùng và hối hận mới đúng, kém nhất cũng là thẹn quá hoá giận phẫn nộ, làm sao lại thống khổ giống như mất đi người yêu vậy chứ?!
Chẳng lẽ là Quý Bác Đạt đã chết!? Lâm Uyên lập tức liền phủ định cái suy đoán này:
"Không giống!"
Hắn cảm thấy nguồn gốc thống khổ của Liễu Như Yên đến từ chính mình.
Từ ánh mắt cô vừa rồi nhìn mình, đến khi xác nhận mình không phải Lâm Uyên, mỗi một biểu tình biến hóa hắn đều nhìn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4890760/chuong-2003.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.