"Ai dám bắt nạt thỏ nhà ta!?"
Tiếng kêu của Tiểu Bạch vừa dứt, một giọng nói trầm hùng, uy nghiêm đã vang vọng khắp hư không.
"Tần Phong!!"
Đám đông giật mình, vội ngẩng đầu nhìn lên.
Chỉ thấy Tần Phong vận hắc y từ từ hạ xuống, mắt sáng tựa sao, tóc đen như mực tung bay trong gió. Hắn nhẹ nhàng điểm mũi chân, ngạo nghễ đứng trên chuôi thanh Ma Kiếm tổ truyền.
"Là bọn họ đánh thỏ của ta..."
Tiểu Bạch tủi thân nhảy phắt lên vai Tần Phong, chỉ trỏ vào đám người vừa rồi, bắt đầu màn cáo trạng.
"Gan to thật!"
Tần Phong chưa vội ra tay, ánh mắt sắc lạnh quét qua đám người:
"Rõ ràng biết Tiểu Bạch là thỏ ta nuôi, các ngươi còn dám động thủ. Đây là cho rằng Tần Phong ta không cầm nổi kiếm, hay là cho rằng Tiên Minh ta dễ bắt nạt!?"
"Cái này..."
Mọi người lập tức cúi gằm mặt xuống.
Không phải không dám nhìn thẳng Tần Phong, mà là sợ bị hắn ghi nhớ dung mạo.
Bọn họ đến đây là để đục nước béo cò, cướp công, nhưng tiền đề là phải ẩn danh. Căn bản không ai to gan đến mức dám công khai đối đầu với Tiên Minh.
Giờ đây chân tướng đã lộ, ai còn dám ra tay với Tần Phong? Huống hồ bọn họ vừa tận mắt chứng kiến chiến lực kinh hoàng của hắn. Trong nháy mắt đánh bại ba vị Tiên Quân, cho dù đám ô hợp này có liên thủ cũng chưa chắc đã làm gì được hắn.
Lỡ để Tần Phong chạy thoát, ghi nhớ dung mạo, thì thế lực sau lưng bọn họ chắc chắn sẽ bị Tiên Minh nhổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888371/chuong-1837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.