Chỉ thấy trên người Đàm Lực da thịt nứt toác, máu tươi như không cần tiền mà phun ra xối xả.
"Chết tiệt!!"
Trong lòng Đàm Lực đầy phẫn nộ, nhưng lý trí mách bảo phải chạy ngay lập tức.
"Chọc vào chúng ta mà còn muốn chạy!?"
Đội chuyên nghiệp như nhìn thấu ý định của Đàm Lực, lập tức bủa vây chặt chẽ.
"Quá đáng!"
Đàm Lực hoàn toàn nổi điên, giơ đao lên chuẩn bị liều mạng.
Nhưng đội chuyên nghiệp đâu có dại mà đấu tay đôi, bọn họ trực tiếp sử dụng chiến thuật bầy sói, liên tục thay đổi vị trí để cấu rỉa. Đàm Lực vì trọng thương nên lực bất tòng tâm, hoàn toàn không có cách nào đối phó.
"Rốt cuộc là ai bắt nạt ai hả?!"
Mộc Tú hừ lạnh bất mãn:
"Chúng ta vốn đang tay trong tay hát ca, sắp phát tài đến nơi, kết quả ngươi đột nhiên xuất hiện, chẳng phân biệt trắng đen phải trái đã đòi lấy mạng chúng ta. Bây giờ còn mặt mũi nói chúng ta bắt nạt ngươi!?"
"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư chắp tay nói:
"Bần tăng là người xuất gia xin nói một câu công đạo. Chỉ cần thí chủ nguyện ý bồi thường một chút tổn thất, chúng ta cũng không phải hạng người không biết lý lẽ."
"Ừm, đại sư nói chí phải!"
Nhậm Hoàn gật đầu tán thành, ra vẻ bọn họ là những người hiểu chuyện nhất thế gian.
"Các ngươi..."
Đàm Lực sắp chống đỡ không nổi, chỉ có thể nghiến răng nhẫn nhục:
"Các ngươi muốn bồi thường bao nhiêu, cứ nói thẳng một con số!"
"A Di Đà Phật!"
Tam Lộng đại sư vẻ mặt chân thành:
"Thí chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888328/chuong-1794.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.