Ngay khi mọi người chìm trong tuyệt vọng, một tiếng chuông ngân vang lên thanh thúy.
Từ trong hư không, cỗ xe ngựa lộng lẫy được kéo bởi bốn con tuấn mã trắng như tuyết từ từ hiện ra. Xe ngựa lấp lánh ánh sao, xung quanh được hộ vệ canh phòng cẩn mật, trên đỉnh cắm lá cờ thêu chữ "Tiêu" đầy uy quyền.
Cẩu Đông Khê như kẻ chết đuối vớ được cọc, kích động hét lớn:
"Là xe ngựa của Chỉ Lan tiên tử! Tiên tử cứu mạng! Ta là Cẩu Đông Khê của 36 động 72 trại đây! Cầu xin tiên tử cứu mạng..."
Bên trong xe ngựa xa hoa.
Chỉ Lan tiên tử khoác trên mình chiếc áo choàng đỏ mỏng manh, lười biếng nằm trên chiếc giường êm ái phủ da thú trắng muốt. Nàng đưa bàn chân ngọc ngà, trêu đùa Phương Thường – người đang đầy thương tích nằm dưới sàn.
"Ư ư..."
Phương Thường co rúm người lại theo phản xạ.
Tiên tử Chỉ Lan che miệng cười khúc khích:
"Không ngờ ngươi lại nhạy cảm đến vậy!"
Nàng quay sang hỏi người hầu:
"Bên ngoài có chuyện gì ồn ào thế? Hình như ta nghe thấy có kẻ gọi tên ta?"
Người hầu cung kính đáp:
"Bẩm tiên tử, là Cẩu Đông Khê. Hình như hắn gặp nguy hiểm, muốn cầu xin tiên tử che chở."
Nghe thấy cái tên này, trong mắt Phương Thường bùng lên ngọn lửa hận thù ngút trời:
"Cẩu Đông Khê!!"
Năm xưa khi mới phi thăng, chính gã đã lừa bán y vào hầm mỏ Tiêu gia, khiến y trở thành món đồ chơi trong tay Tiêu Chỉ Lan, nếm trải bao tủi nhục.
Chỉ Lan tiên tử suy tư một chút:
"Là kẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888289/chuong-1755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.