Nữ tử yêu kiều mỉm cười, đôi môi đỏ mọng khẽ mở:
"Ta họ Tiêu, tên là Chỉ Lan."
"Họ Tiêu!?"
Tên giám thị nghe vậy thì hai mắt trợn tròn, toàn thân lạnh toát như bị dội gáo nước đá.
Khu mỏ Tiên Tinh này chính là sản nghiệp của Tiêu gia, mà vị Tiêu Chỉ Lan này, đích thị là chủ nhân của bọn hắn.
Đám giám thị xung quanh mồ hôi lạnh vã ra như tắm, vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu lia lịa:
"Bái kiến Chỉ Lan tiên tử!"
Đừng thấy bọn chúng ở khu mỏ hống hách ngang ngược, nhưng đối với tập đoàn Tiêu thị khổng lồ, chúng chỉ là những con kiến hôi, bình thường làm gì có tư cách diện kiến Tiêu Chỉ Lan. Chẳng ai ngờ chủ nhân lại đích thân đến nơi khỉ ho cò gáy này thị sát.
Đám thợ mỏ thấy vậy cũng sợ hãi quỳ xuống, nhưng trong lòng lại dấy lên nỗi oán hận khôn cùng. Nếu không vì ả đàn bà này, bọn họ đâu phải chịu cảnh trâu ngựa, sống không bằng chết thế này.
Tiêu Chỉ Lan không hề trách cứ, chỉ cười tủm tỉm bước đến trước mặt Phương Thường.
Khác hẳn với những gã đàn ông thô kệch, da dẻ sần sùi, bốc mùi chua loét ở đây, Phương Thường lại sở hữu làn da trắng mịn như có thể búng ra nước, trên người còn tỏa ra hương thơm thoang thoảng.
Đúng vậy, là hương thơm cơ thể! Nếu không nhìn vào khuôn mặt nam nhân kia, nàng còn ngỡ đây là một nữ tử giả trang.
Phương Thường vội vàng cúi đầu, cung kính nói:
"Bái kiến Chỉ Lan tiên tử!"
Bộ dáng khép nép của hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888276/chuong-1742.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.