Quay lại Minh Nguyệt Cung.
Lăng Tiêu Tiên Đế vẫn đang ép cung Diệp Thần. Thân thể Diệp Thần bị vặn xoắn, máu tươi nhỏ tong tong xuống đất.
Tầm nhìn của Diệp Thần bắt đầu mơ hồ:
"Đây chính là sức mạnh của Tiên Đế sao!?"
Hóa ra trước đây hắn thoát khỏi tay Long Ngạo Thiên không phải vì hắn giỏi, mà là vì Long Ngạo Thiên căn bản không thèm để mắt tới hắn.
Đệ tử Lăng Tiêu Cung bẩm báo:
"Đế quân, không tìm thấy Mười Hai Tinh Thần Châu!"
Lăng Tiêu Tiên Đế giận dữ:
"Tần Phong dám lừa ta!"
Đường đường là một Tiên Đế lại bị Tần Phong xoay như chong chóng, chưa kể thê tử trên danh nghĩa còn mập mờ với hắn ta. Nỗi nhục này nam nhân bình thường còn không chịu nổi, huống chi là Tiên Đế cao cao tại thượng.
Diệp Thần gào thét trong lòng:
"Lại là Tần Phong!! Tên tiện nhân này không làm được việc gì tốt cả!"
Lăng Tiêu Tiên Đế quát:
"Đưa Diệp Thần về Tiên Minh đối chất với Tần Phong!"
Đệ tử Lăng Tiêu Cung đáp:
"Tuân lệnh!"
Ầm ầm! Lực lượng trói buộc tiêu tan, Diệp Thần rơi bịch xuống đất như một con thú bị rút xương, không thể nhúc nhích.
Diệp Thần thầm nghĩ:
"Cuối cùng cũng giữ được mạng!"
Hắn muốn khóc thật to. Đã trốn xa như vậy rồi mà vẫn không thoát khỏi ma chưởng của Tần Phong. Cơn đau thấu xương khiến hắn khắc cốt ghi tâm mối hận này:
"Lăng Tiêu Tiên Đế, ngươi đáng chết!"
Nhưng hắn chỉ dám gào thét trong lòng, chờ ngày phục thù.
Ầm ầm!
Ngay khi Lăng Tiêu Tiên Đế định rời đi, một luồng uy áp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888264/chuong-1730.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.