Trong đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tĩnh, vẻ ngưỡng mộ dành cho Tần sư huynh chẳng thể nào che giấu. Thế nhưng ngay sau đó, sắc mặt nàng đột nhiên thay đổi, giận dữ trừng mắt nhìn về phía Tiểu Bạch.
Lúc trước con thỏ này từng nói, chỉ cần trả tiền là tâm nguyện sẽ thành. Vậy mà hiện tại đã trôi qua nhiều ngày, nàng vẫn chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần sư huynh cùng nữ nhân khác khanh khanh ta ta.
Tiểu Bạch ưỡn ngực, lý lẽ hùng hồn nói:
"Chuyện này không thể trách Thỏ gia!"
"Thỏ chủ nhân của ta là hàng đắt tiền. Nếu không phải Thỏ gia ta đã thu tiền giữ chữ tín, chỉ sợ Hữu Dung tiểu tỷ tỷ đã sớm đắc thủ rồi. Ngươi có biết trong khoảng thời gian này, Thỏ gia đã vì ngươi mà ngăn cản bao nhiêu đóa hoa đào lạn hay không?"
Mộ Dung Tĩnh tóm lấy Tiểu Bạch, tức giận nói:
"Bổn tiểu thư mặc kệ những thứ này! Bổn tiểu thư chỉ muốn tình yêu lứa đôi với Tần sư huynh!"
Tiểu Bạch vô tình cự tuyệt:
"Xin lỗi! Thỏ gia không buôn bán tình yêu, chỉ buôn bán khoảng cách. Khoảng cách tiếp xúc giữa ngươi và thỏ chủ nhân đã gần hơn rồi còn gì."
Mộ Dung Tĩnh ra sức lay người Tiểu Bạch, vùng vằng nói:
"Bổn tiểu thư mặc kệ! Bổn tiểu thư muốn tình yêu! Tình yêu! Ngươi mau nghĩ biện pháp cho ta, cùng lắm thì bổn tiểu thư thêm tiền, tiền, tiền..."
"Ai da, Thỏ mẹ ơi!"
Tiểu Bạch bị lắc đến choáng váng đầu óc, thầm nghĩ nữ nhân quả thật không nói đạo lý.
Tuy nhiên, vừa nghe được hai chữ "thêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888260/chuong-1726.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.