Đệ tử bốn phía lập tức kinh hô, tin tưởng Tần Phong vô tội tuyệt đối:
"Là Lời Thề Đại Đạo!"
Các vị trưởng lão Tiên Minh cũng đều sững sờ:
"Hắn lại dám thề với Đại Đạo?"
Bọn họ vốn định ra mặt ngăn cản trò khôi hài này, ai ngờ Tần Phong lại dứt khoát thề độc, khiến bọn họ bắt đầu hoài nghi suy đoán trước đó của mình có phải đã sai hay không.
Lục gia rít một hơi thuốc lá, ánh mắt thâm thúy nhìn về phía Tần Phong, lẩm bẩm:
"Tai họa này mà cũng dám thề sao?"
Ông nhớ rõ trên người Tiền Đa Đa có Đại Đạo Nhân Quả, chỉ cần dám quỵt tiền hắn ta thì nhất định sẽ bị nhân quả báo ứng, chỉ có khúm núm trả tiền mới có thể giải trừ. Nhưng Tần Phong mượn nhiều tiền như vậy mà thái độ vẫn kiêu ngạo như trước, khiến ông không thể không hoài nghi Tần Phong có khả năng miễn dịch nhân quả.
Mà Lời Thề Đại Đạo, về bản chất cũng chính là một loại nhân quả báo ứng.
Thanh âm Lâm Tam lạnh như băng vang lên:
"Diệp Thần! Hiện tại Tần huynh đã thề với Đại Đạo, ngươi còn gì để nói?!"
Diệp Thần ngơ ngác đứng chôn chân tại chỗ, ấp úng:
"Ta, ta......"
Hắn không hiểu tại sao Tần Phong lại cướp thoại của mình. Đồng thời, trong lòng cũng không khỏi hoài nghi, chẳng lẽ mình thật sự đã oan uổng cho Tần Phong? Đệ tử bốn phía đều phẫn nộ, càng thêm chán ghét Diệp Thần:
"Ta chưa bao giờ thấy qua kẻ nào vô liêm sỉ như vậy!"
Rõ ràng phẩm hạnh bản thân bại hoại, lại muốn giội
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888178/chuong-1644.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.