"Tần Phong!"
Tam trưởng lão lạnh lùng nói:
"Hiện tại nhân chứng vật chứng đều có, ngươi còn lời gì để chối cãi?"
"Hắn rốt cuộc cũng gặp báo ứng rồi!"
Triệu Trường Sinh kích động không thôi, cảm giác như đã chờ đợi ngày này từ rất lâu.
"Oan uổng quá!"
Tần Phong kêu oan thấu trời:
"Sở dĩ ta đánh Tiền sư huynh, không phải đồng môn tương tàn, mà là Tiền sư huynh... cầu xin ta đánh huynh ấy."
"Bẹp, bẹp..."
Lục Gia ngậm tẩu thuốc, lẳng lặng nhìn Tần Phong diễn sâu.
"Đêm hôm đó..."
Tần Phong vẻ mặt bi phẫn sục sôi kể lể:
"Chúng ta gặp phải ám ảnh sát thủ đánh lén. Tiền sư huynh biết bọn họ nhắm vào Đại Tiên Thiên Chí Bảo, vì vậy liền quyết định hy sinh chính mình, diễn khổ nhục kế giúp ta chạy trốn. Ta vốn không đồng ý, nhưng Tiền sư huynh nói: 'Chỉ có đêm nay ta rời đi thì Tiên Minh mới có ngày mai'. Huynh ấy nguyện thiêu đốt chính mình để thắp sáng tương lai Tiên Minh, dù khảng khái chịu chết cũng không tiếc, muốn dùng máu nóng của mình để khích lệ mọi người!"
"Tiền sư huynh, đại nghĩa!"
Tiểu Bạch phối hợp hét lớn một tiếng, ánh mắt tràn đầy vẻ kính trọng (giả trân).
"Bẹp, bẹp..."
Lục Gia lại rít một hơi thuốc, tiếp tục xem kịch vui.
"Cái gì?"
Tô Uyển nghe vậy thì sửng sốt, theo bản năng nhìn về phía Tiền Đa Đa.
Vốn tưởng đây chỉ là một phú nhị đại ăn no chờ chết, không ngờ hắn lại có trí tuệ cùng hoài bão lớn lao như thế. Đúng là khiến người ta phải nể phục.
"Huynh đệ tốt!"
Tiền Đa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888154/chuong-1620.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.