Dịch Thiên Cơ chẳng buồn để tâm tới lời nói của Diệp Thần, tay bấm độn, mắt nhìn trời, trầm giọng:
“Ta đã tính ra vị trí của Thất trưởng lão Tiên Minh. Chúng ta phải xông tới đó càng sớm càng tốt mới mong tìm được một đường sinh cơ.”
“Dịch tiền bối!”
Diệp Thần vẫn chưa từ bỏ ý định khuyên can:
“Tần Phong hiện tại đã bái nhập môn hạ của Tứ trưởng lão trong Tiên Minh. Nếu bây giờ chúng ta tới đó, chẳng khác nào tự chui đầu vào rọ, kết cục nhất định sẽ vô cùng thê thảm.”
“Ngươi thật sự không cần phải sợ Tần Phong đến thế...”
Dịch Thiên Cơ day day thái dương, giọng điệu đầy bất lực:
“Với tư chất của ngươi, nếu đến được Tiên Minh, hoàn toàn có thể bái các vị trưởng lão khác làm sư phụ. Đến lúc đó, ngươi và Tần Phong sẽ là đồng môn ngang hàng, cớ gì phải sợ hắn?”
“Dịch tiền bối chớ có nói đùa!”
Diệp Thần cười khổ, vẻ mặt đầy chua xót:
“Hiện tại toàn bộ Tiên Giới đều biết Long Ngạo Thiên hận không thể băm vằm ta ra làm tám mảnh. Mọi người tránh ta còn không kịp, làm sao có thể có người dám thu nhận ta làm đồ đệ chứ!?”
“Đúng vậy!”
Vẻ mặt Dịch Thiên Cơ bỗng trở nên vô cùng nghiêm túc:
“Lúc trước ta đã gieo một quẻ cho ngươi, quẻ tượng hiển thị ngươi sẽ bái nhập Tiên Minh. Tuy nhiên sau đó, không biết vì lý do gì mà nhân duyên này đột nhiên đứt đoạn. Nhưng hiện tại, sợi dây nhân duyên ấy lại một lần nữa được nối liền. Điều này chứng tỏ, mệnh của ngươi nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888141/chuong-1607.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.