“Nói những chuyện cũ rích này làm gì?”
Tam trưởng lão nhíu mày khó hiểu:
“Hiện tại chúng ta đã liên minh với Lăng Tiêu Cung, cường cường liên thủ thì căn bản không cần phải e sợ Long Ngạo Thiên nữa.”
"Bây giờ không sợ, nhưng còn một ngàn năm, một vạn năm nữa thì sao!?"
Vẻ mặt Lục gia hiếm khi trở nên nghiêm túc đến vậy:
“Ngoài Đại Tiên Thiên chí bảo và Âm Dương Đại Đạo Ấn ra, điều thực sự đáng sợ ở Long Ngạo Thiên chính là thiên phú của hắn. Một khi hắn đột phá thêm một bước nữa, cán cân tam giới sẽ sụp đổ trong nháy mắt. Đến lúc đó, cho dù chúng ta có liên minh với Lăng Tiêu Cung, hay thậm chí dùng đến chiến thuật tám đổi một, cũng chưa chắc đã ngăn cản nổi bước chân của hắn.”
Lời vừa dứt, cả đại điện chìm vào im lặng.
Bọn họ đều là những lão cáo già sống ngàn năm, tự nhiên hiểu rõ hàm ý trong lời nói của Lục gia.
Chí bảo và ấn ký đều là ngoại lực, thiên phú mới là cái gốc rễ đáng sợ nhất. Dù bọn họ có tước đoạt Đại Tiên Thiên chí bảo của Tần Phong để giao cho Minh Chủ, thì cũng chỉ giải quyết được cái ngọn, kéo dài sự tồn tại thêm một thời gian ngắn, chứ không thể giải quyết tận gốc mối nguy cơ tiềm tàng mang tên Long Ngạo Thiên.
“Các vị…”
Lục gia cao giọng, phá vỡ bầu không khí trầm mặc:
“Lần trước chúng ta đã suy luận ra rằng Thời Gian Đại Đạo Ấn rất có thể đang nằm trên người Tần Phong. Nhưng trong các ngươi, ai dám đứng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888139/chuong-1605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.