Mọi người đồng loạt kinh hô:
"Cái gì?! Tần Phong đã rời đi?"
"Không thể nào!"
Liễu Như Yên lập tức phản bác:
"Linh Chi Bí Cảnh đã bị phong tỏa, ta còn tận mắt nhìn thấy hắn giết hơn mười đệ tử Linh Uyên thành ta cơ mà!"
Phụng Thiên khinh bỉ nhổ toẹt một bãi nước bọt:
"Nhìn thấy cái khỉ mốc! Nếu không tin, các ngươi cứ việc dỡ bỏ phong tỏa, dùng đá truyền tin liên hệ với chủ thượng nhà ta xem ngài ấy có ở đây hay không!"
Thấy thái độ kiên quyết của Phụng Thiên, đám đông bắt đầu hoang mang tột độ:
"Tần Phong thật sự đã đi rồi sao?"
Nếu tin này là thật, thì toàn bộ gia sản bọn họ vừa dốc vào "cổ phiếu" di tích Tiên Đế coi như mất trắng.
Phó Sĩ Khang mặt đen như đáy nồi, quay đầu hét lớn:
"Về! Mau quay về tế đàn!"
Cả đám người như ong vỡ tổ, vội vã chạy thục mạng về phía tế đàn.
Đám người Tiền Đa Đa thấy có kịch hay để xem, cũng hớn hở chạy theo:
"Đi! Đi xem náo nhiệt thôi!"
Khi mọi người vừa hộc tốc chạy tới nơi, cũng là lúc đồng hồ đếm ngược của Tần Phong điểm tiếng cuối cùng.
Trụ đá thứ bảy chậm rãi dâng lên.
Nhưng thay vì mở ra cánh cửa di tích uy nghiêm, tế đàn bỗng chốc biến thành một sân khấu ca nhạc lòe loẹt. Ánh đèn màu chớp nháy liên hồi, một hư ảnh hoạt hình của Lâm Uyên hiện ra, nhảy múa tưng bừng và bắt đầu cất giọng hát bài "Cá Sấu Nhỏ".
Ầm ầm!!
Đám đông cảm thấy như có sét đánh ngang tai, đầu óc quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888121/chuong-1587.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.