Đám đông gắt gao nhìn chằm chằm vào tế đàn, lòng dạ càng lúc càng nôn nóng như lửa đốt:
"Sao còn chưa lên?"
Sở dĩ mọi người điên cuồng thu mua như thế là vì tin tưởng sau khi mở di tích Tiên Đế, họ có thể thu hồi vốn gấp mấy lần. Nhưng ai ngờ tiền của đổ vào như thác lũ mà tế đàn vẫn im lìm không chút phản ứng.
Trên trán Quý Bác Đạt mồ hôi vã ra như tắm, hắn cố tỏ ra trấn định:
"Mọi người đừng hoảng hốt! Tế đàn này tồn tại đã vô số năm tháng, có thể do lâu ngày không tu sửa nên xuất hiện chút trục trặc kỹ thuật..."
Đám đông càng thêm kinh hoảng, nhao nhao phản đối:
"Trục trặc kỹ thuật?! Chúng ta dám dốc hết vốn liếng ra cược một phen là vì tin di tích Tiên Đế sẽ mở ra. Giờ mà không mở, chẳng phải chúng ta trắng tay sao?"
Phó Sĩ Khang lập tức gạt đi:
"Không có khả năng! Tiên Đế có thủ đoạn thông thiên triệt địa, dù đã vẫn lạc vạn năm nhưng uy lực vẫn còn đó, làm sao có thể xảy ra lỗi kỹ thuật được!?"
Mọi người hoang mang:
"Vậy thì là nguyên nhân gì!?"
Đối với lời phản bác của Phó Sĩ Khang, không ai mảy may nghi ngờ.
Dù sao hắn cũng là huyết mạch chí thân của Ngự Sơn Tiên Đế. Dẫu Phó gia có sa sút, nhưng sự hiểu biết về uy năng của Tiên Đế chắc chắn vẫn hơn người thường.
Liễu Như Yên tóc tai rối bời, cố ép bản thân phải tỉnh táo:
"Nếu không phải lỗi kỹ thuật... vậy chỉ có thể là chưa đủ 'lượng'. Chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888119/chuong-1585.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.