Phó Sĩ Khang cũng không thể giữ được bình tĩnh, vội vàng tiến lên kiểm tra:
"Tại sao có thể như vậy!?"
Những bảo bối kia đều là do bọn họ mạo hiểm cửu tử nhất sinh mới cướp được từ trong di tích Phá Quân Tiên Vương. Lấy một hai kiện làm chìa khóa thì không thành vấn đề, nhưng nếu mất trắng toàn bộ thì chẳng khác nào đòi mạng già của bọn họ.
Có người nóng nảy muốn động thủ phá hủy tế đàn:
"Mẹ nó, cái tế đàn rách nát gì thế này!"
Phụng Thiên ấp ủ cảm xúc, vội vàng lao lên ngăn cản:
"Không thể, không thể! Tế đàn này là mấu chốt mở ra di tích Tiên Đế, nếu các ngươi phá hủy nó, chúng ta làm sao mở được di tích? Nếu phá hủy tế đàn mà vẫn không lấy lại được bảo bối, chẳng phải là tiền mất tật mang sao?"
Những người khác cũng kịp phản ứng, vội vàng giữ chặt người kia:
"Không sai, không thể hủy!"
Người kia vừa vội vừa tức:
"Vậy các ngươi nói phải làm sao bây giờ? Tế đàn này cái gì cũng nuốt, nhà ai chịu đựng nổi kiểu này?"
Phó Sĩ Khang nhíu mày nhìn về phía tế đàn, nói:
"Việc này quả thật có chút cổ quái! Cho dù đây là di tích Tiên Đế cũng không có khả năng cái gì cũng nuốt như vậy?"
Mọi người cũng dần tĩnh lại, bắt đầu đánh giá kỹ lưỡng tế đàn:
"Quả thật không hợp lý!"
Bọn họ đều là người đứng đầu các thế lực, là những lão hồ ly sống không biết bao nhiêu năm nên rất cảnh giác, bắt đầu tự hỏi xem có nên tiếp tục thu gom
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888113/chuong-1579.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.