Hiện tại Thất trưởng lão đã chạy tới biên khu Đông Vực, Diệp Thần cũng đang lêu lổng cùng Dịch Thiên Cơ, không còn là Thiên Tuyển Chi Tử độc thân dũng cảm xông pha Địa Ngục nữa.
Nếu tốc độ ra tay của mình không nhanh, lỡ xảy ra biến số gì thì thật sự hối không kịp.
"Có chuyện gì vậy?"
Triệu Trường Sinh vừa rời đi lại quay lại, lén lút nhìn quanh trong đám người.
Vừa rồi Phụng Thiên nhận được Tiên Nô Pháp Ấn, động tĩnh gây ra quá lớn khiến y tò mò quay lại, nào ngờ lại gặp trúng Tần Phong vẫn chưa rời đi.
"À, Triệu sư huynh!"
Đôi mắt Tần Phong lập tức sáng lên, phát hiện ra Triệu Trường Sinh trong đám đông.
Là một tên tư bản lòng dạ hiểm độc, hắn chướng mắt nhất là loại "Cẩu Vương" thích nằm ngửa như Triệu Trường Sinh, nhất định phải nghĩ cách dùng đạo đức để trói buộc, biến y thành con lừa kéo cối xay trong đội ngũ sản xuất.
"Ánh mắt này..."
Triệu Trường Sinh rùng mình một cái, không chút do dự xoay người bỏ chạy.
Chẳng biết tại sao, y có dự cảm mãnh liệt rằng phải nhanh chóng tránh xa Tần Phong, nếu không nhất định sẽ gặp đại hạn.
"Triệu sư huynh, ngươi không chạy thoát được đâu!"
Khóe miệng Tần Phong nhếch lên, hắn không đuổi theo mà chỉ ngâm nga tiểu khúc, thong dong rời khỏi Tàng Thư Các:
"Thế giới này bao la, phong cảnh đẹp như họa, cớ sao lại để ta gặp được ngươi? Đây chắc chắn là duyên phận!"
Chuyển cảnh.
Mộ Dung Tĩnh đã về đến nơi ở, đang ngồi cười ngây ngô trước bàn trang điểm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4888048/chuong-1514.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.