Đúng lúc này.
Trên Thiên Chu bước xuống hai bóng người, ánh mắt oán độc như rắn rết găm thẳng vào người Tần Phong.
"Hả!?"
Tần Phong cảm ứng được sát khí, quay đầu nhìn lại.
Không phải oan gia ngõ hẹp thì là gì, kẻ đến chính là Phó Ngôn Kiệt - kẻ bị Tiểu Bạch "trảm thảo trừ căn", cùng huynh đệ Phó Ngôn Khang - kẻ bị chính tay hắn "thiến".
Mặc dù hai huynh đệ họ giờ đều là "người không rễ", nhưng trong cái rủi cũng có cái may. Phó Ngôn Kiệt nhờ mất đi "căn cơ" mà thành công vượt qua ải mỹ nhân kế đầy cám dỗ, sống sót qua kỳ khảo hạch.
"Tần Phong!"
Kẻ thù gặp nhau hết sức đỏ mắt, Phó Ngôn Kiệt không kìm được cơn giận.
Sắc mặt gã dữ tợn đáng sợ, ngọn lửa phẫn nộ như muốn phun trào từ đôi mắt, nắm đấm siết chặt kêu răng rắc, gân xanh trên trán nổi lên cuồn cuộn, tựa hồ muốn lao vào liều mạng một phen.
"Vẫn còn chưa phục sao!?"
Tần Phong híp mắt cười, vẻ mặt đầy khiêu khích:
"Định tiếp tục tìm ta để hỏi tội à?"
"Hỏi tội?"
Tiểu Bạch lập tức dựng đứng đôi tai dài, nhanh nhẹn rút Thượng Phương Bảo Kiếm ra.
Từ lúc Tiên Minh bắt đầu khảo hạch, Thiên Phủ viện vắng tanh như chùa bà Đanh, hại nó buồn chán đến phát điên vì không có ai để "luyện tay".
"Tần Phong!"
Giọng Phó Ngôn Kiệt run lên vì giận dữ, định bất chấp tất cả lao lên.
"Chúng ta không phải tới hỏi tội!"
Phó Ngôn Khang vẫn còn giữ được chút lý trí, vội vàng kéo tay huynh đệ lại.
Hắn hiểu rõ, Tần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4863011/chuong-1482.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.