"Sẽ!"
Thái sư Vô Đạo đứng trên đỉnh cao đạo đức, bắt đầu trích dẫn kinh điển:
"Từ xưa đến nay, người Hoang Cổ có thể sống hai vạn tuổi chỉ như phượng mao lân giác, đều được người đời tôn trọng. Đại Tần ta chú trọng trung hiếu liêm nghĩa, bệ hạ lại là tấm gương của người trong thiên hạ, vị vua thánh minh vạn cổ khó gặp, nhất định sẽ để lão thần về nhà hưởng thụ niềm vui gia đình."
"Ừm?"
Tam Thu lần nữa ngẩng đầu nhìn lại, bộ dáng như muốn săn giết con mồi.
"Trẫm... chuẩn tấu!"
Trong lòng Tần Hạo tuy rằng tức muốn chết, nhưng lại bị đối phương nắm gắt gao điểm yếu.
"Bệ hạ thật là Thánh Minh chi quân!"
Thái sư Vô Đạo vội vàng tạ ơn, vui vẻ nghỉ phép về nhà.
"Lão già thối tha, ngươi chờ đó cho trẫm!"
Tần Hạo tức giận nghiến răng nghiến lợi, thầm nhủ việc này còn chưa xong đâu.
Rất nhanh.
Tần Hạo liền đến Thái An Cung, hành lễ với phụ mẫu.
"Đứng lên đi!"
Khóe miệng Vân Tịch Nguyệt nở nụ cười không thể che giấu.
Vốn tưởng rằng đại nhi tử nhà mình làm Nhân Hoàng đã đủ uy phong, ai ngờ tiểu nhi tử cũng giống như vậy, đều có mệnh Nhân Hoàng, ngay cả tiểu tử trong bụng Giang Linh cũng có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế.
"Đa tạ mẫu hậu!"
Tần Hạo giống như cục cưng ngoan ngoãn, thành thật đứng dậy.
"Hạo nhi!"
Tần Thiên đột nhiên mở miệng hỏi:
"Trẫm nghe nói gần đây ngươi sai người tìm kiếm Dược Thần đang du tẩu bên ngoài, còn mời hắn vào cung giải độc cho Lâm Hồng Đậu kia. Hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862948/chuong-1419.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.