"Cái này... cái này..."
Toàn trường trố mắt, há hốc mồm vì kinh hãi.
Bụi tan đi, lộ ra một rãnh sâu không thấy đáy chia đôi đại địa, như thể Tần Hoàng vừa dùng một kiếm chải đôi Hoang Cổ.
"Uy hiếp của Tần Hoàng quá mức khủng bố!"
Các Đại Đế hít khí lạnh, rốt cuộc tin tưởng Tần Phong trước đó nói "mười không còn một" là thật.
"Ca ca không phải bị thương sao?"
Tần Hạo hoảng hốt, bắt đầu nhớ nhung cuốn sổ nhỏ ghi thù của mình.
"Tần Nhị Đản, ngươi sắp xong đời rồi!"
Tiểu Bạch cười không khép được mồm, khóe miệng còn khó ghìm hơn súng AK.
"Đây là một kích toàn lực của Trẫm!?"
Tần Phong cũng ngẩn người.
Trước giờ hắn chỉ dùng ba phần lực, không ngờ toàn lực một kiếm lại có thể đánh thủng Hoang Cổ thế này.
"Làm sao bây giờ..."
Đại quân phản loạn bắt đầu hoảng loạn.
Sức mạnh của Tần Hoàng vượt quá sự hiểu biết của họ. Một kiếm chẻ đôi Hoang Cổ, vậy thì cả đám bọn họ cộng lại cũng chỉ là châu chấu đá xe.
"A di đà phật!"
Tam Lộng đại sư run rẩy chắp tay, thầm nghĩ cần một tiểu tỷ tỷ xoa dịu tâm hồn mong manh dễ vỡ này ngay lập tức.
"Tần Hoàng chi uy, kinh thiên động địa!"
Mộc Tú thở hắt ra, cố bình ổn tâm tình. Dù đã tưởng tượng nhiều, nhưng tận mắt thấy vẫn quá chấn động.
"Ca ca, thật sự không thể chiến thắng sao?"
Tần Hạo nhìn thân ảnh trong hư không, thân thể run rẩy. Hắn nhận ra dù cố gắng thế nào cũng không thể vượt qua ngọn núi cao này.
"Leng keng, chúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862886/chuong-1357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.