"Phía trên không có ai!?"
Khán giả bốn phía đều ném tới ánh mắt đồng tình, trong lòng cũng âm thầm mặc niệm cho hắn.
Vốn tưởng rằng kiêu ngạo như vậy thì lai lịch nhất định không nhỏ, ai ngờ lại là một tên "trên đầu không có dù che", thế mà dám chọc vào ác bá Đổng Côn của thành Đông Kinh này.
"Quả thật không có ai!"
Lâm Tam cũng ném đi ánh mắt đồng tình.
Y thật sự không biết nên nói Đổng Côn này vận khí tốt hay xấu, dù sao gã cũng không phải là kẻ duy nhất ở Hoang Cổ dám tin vào câu "trên đầu không có ai" của Tần Phong.
"Đánh hắn cho Bổn thiếu gia!"
Đổng Côn vừa nghe "trên đầu không có ai" thì cũng lười phí miệng lưỡi, trực tiếp lựa chọn động thủ.
"Ngươi nghe không hiểu tiếng người sao?"
Tần Phong vẻ mặt không vui nói:
"Ta cũng đã nói rồi, phía trên ta thật sự không có ai..."
"Động thủ!"
Đầu óc Đổng Côn vẫn không xoay chuyển được, mất kiên nhẫn quát:
"Mau đánh tên tiểu tử này ra ngoài, đừng làm chậm trễ Bổn thiếu gia xem kịch!"
"Rõ!"
Đám tay sai lập tức xông lên phía trước, hung hăng chuẩn bị giáo huấn Tần Phong.
"Ô ô..."
Tần Phong hoàn toàn hết chỗ nói.
Tuy hắn biết hào quang Nhân Vật Chính thường rất vô lý, nhưng cũng không nghĩ lại vô lý đến mức độ này.
Rõ ràng phải là nhân vật chính cùng nữ chính hưởng thụ thế giới hai người mới gặp phải tình tiết trang bức vả mặt kinh điển này, thế nhưng nó lại cứ thế xuất hiện trước mặt hắn.
"Tiểu tử, đứng lên cho ta!"
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862794/chuong-1265.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.