Mười tám vị học sĩ liên tục lắc đầu, khẳng định mình không hề ngụy biện:
"Chúng ta không có!!"
Đại Hoàn Đan này là bọn họ thông qua cổ pháp luyện chế, tỉ mỉ lựa chọn linh thảo, trải qua chín chín tám mươi mốt công đoạn mới thành. Vừa rồi Tần Hạo dùng xong liền bình phục khí huyết, đủ thấy đan dược là thật.
Tiểu Bạch vẫn giữ vẻ mặt phẫn nộ:
"Các ngươi có ý gì!? Là nói Thỏ gia vu oan cho các ngươi!?"
Trong mắt Tần Hạo tràn ngập ánh sáng trí tuệ, giống như đã nhìn thấu mưu kế của con thỏ này:
"Ngươi đừng hòng châm ngòi ly gián, bổn vương sẽ không mắc lừa!"
Hiện tại các Yêu Đế đều bị Lâm Uyên đánh trọng thương, thất bại của Yêu tộc là không thể vãn hồi. Cho nên con thỏ không biết xấu hổ này muốn mượn chuyện Đại Hoàn Đan để chia rẽ quan hệ giữa y và mười tám học sĩ.
Mười tám học sĩ lộ vẻ bừng tỉnh đại ngộ:
"Thì ra là thế!!"
Với tính cách của con thỏ này, quả thật nó có thể làm ra chuyện đê hèn như vậy.
Tiểu Bạch tức giận quát:
"Ngươi nói hàm hồ!! Thỏ gia mới không thèm châm ngòi ly gián, Đại Hoàn Đan này đích thực là giả!!"
Tần Hạo lười đôi co, một tay tóm lấy tai thỏ của nó:
"À, đúng, đúng, đúng!"
Vốn định dùng Câu Linh Tỏa xích lại mang về phục mệnh, ai ngờ tìm mãi không thấy, nên y đành dùng thủ đoạn Đại Đế phong ấn yêu lực của nó.
Tiểu Bạch nghiến răng ken két, bị treo lơ lửng giữa không trung vẫn không ngừng vung vẩy nắm đấm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862766/chuong-1237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.