"Cách hai dặm ta vẫn có thể ngửi thấy 'tiện khí' của Tần Phong!"
Ánh mắt Nhất Kiếm quét qua hiện trường, lẩm bẩm:
"Hắn hiện tại nhất định đang ẩn nấp đâu đó quanh đây. Chẳng lẽ hắn muốn chờ lưỡng bại câu thương rồi nhảy ra làm ngư ông đắc lợi!?"
"Phương Thường, sự kiên nhẫn của Phật gia có hạn!"
Tam Lộng đại sư thấy Phương Thường chậm chạp không đầu hàng, lập tức cười dâm:
"Tiểu công chúa, nếu nam nhân của ngươi không biết thương hoa tiếc ngọc, vậy cũng đừng trách Phật gia ta mạnh tay."
"Đừng mà, chàng mau đi đi!"
Đông Phương tiểu thư nhìn Tam Lộng đại sư bên ngoài xe tù, vẻ mặt hoảng sợ, nức nở kêu to.
Dáng vẻ "ta thấy còn thương" đầy đáng thương ấy khiến các bậc chính nhân quân tử phải nghiến răng kèn kẹt.
"Tiểu công chúa, ngươi trốn không thoát đâu!"
Lúc này Tam Lộng đại sư đã nhập vai quá sâu, trên mặt lộ ra nụ cười điên cuồng dâm tà.
Gã vờn nàng như mèo vờn chuột, chốc chốc chạy sang trái, chốc chốc chạy sang phải, liên tục vươn ma trảo về phía Đông Phương tiểu thư trong xe tù.
Xoẹt!!
Tam Lộng đại sư lại một lần nữa tóm được y phục của Đông Phương tiểu thư, không chút do dự xé mạnh, lộ ra tấm lưng trắng nõn nà.
"Kiệt kiệt kiệt kiệt..."
Tam Lộng đại sư không nhịn được phát ra điệu cười đặc trưng của nhân vật phản diện, đưa mảnh vải vừa xé được lên mũi hít hà say sưa.
"Tên này!!"
Diệp Long không khỏi cảm thán:
"Diễn xuất này, ta nhìn qua cũng thấy biến thái thật sự..."
"Á!!"
Đông Phương tiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862724/chuong-1195.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.