Tiểu Bạch nở nụ cười ngây thơ vô số tội, tay vẫn không ngừng vung gạch:
“Chúc mừng ngươi đoán đúng! Bất quá, không có thưởng!”
Bang!! Viên Gạch Đạo Đức lại một lần nữa tiếp xúc thân mật với đầu Tần Hạo.
Tần Hạo bị đập đến muốn khóc, đầu óc ong ong:
“Ô ô... Quá khi dễ người!”
Người một nhà với nhau, ai mà thấu cho được! Con thỏ này không chỉ cướp cái chuông tổ truyền của hắn, dẫn quân vây đánh hắn, giờ còn cầm gạch đập đầu hắn, chuyển từ ma pháp gây choáng sang vật lý gây choáng luôn rồi.
Thấy Tần Hạo loạng choạng, Tiểu Bạch hài lòng cười:
“Thỏ ta ra tay, chưa từng thất thủ!”
Hô!!
Một đạo công kích bất ngờ ập tới, bức lui Tiểu Bạch.
Hai huynh đệ Tạ Thiên, Tạ Địa cùng Mười Tám Học Sĩ nhanh chóng lao tới vây quanh Tần Hạo, vẻ mặt đề phòng nhìn chằm chằm Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch đáp nhẹ nhàng xuống đầu Long Đế, hừ giọng nói:
“Ai ôi, trợ thủ đến rồi sao? Bất quá đáng tiếc đã quá muộn. Hiện tại Tần lão nhị chỉ còn nửa cái mạng, toàn bộ chiến trường đã nằm trong tay Thỏ ta. Khuyên các ngươi đừng chống cự nữa, đầu hàng đi!”
Mười Tám Học Sĩ phẫn nộ quát:
“Một con thỏ cũng dám ngông cuồng? Cẩn thận lát nữa ta lột da ngươi làm món thỏ kho tàu!”
Tạ Thiên hảo tâm nhắc nhở:
“Nói chuyện cẩn thận chút! Con thỏ này chúng ta có quen, là thỏ do Tần Hoàng tự tay nuôi lớn đấy.”
Thân thể Mười Tám Học Sĩ khẽ run:
“Thỏ của Tần Hoàng?!”
Tuy chưa gặp bao giờ, nhưng danh tiếng về con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862685/chuong-1156.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.