"Bái kiến Tần Hoàng!!"
Các vị trưởng lão kinh hoàng, đồng loạt quỳ rạp xuống đất.
Không phải bọn họ hèn nhát!
Mà là đứng trước thực lực tuyệt đối, mọi âm mưu quỷ kế đều trở nên vô nghĩa.
"Thánh Chủ tỷ tỷ!"
Tần Phong phớt lờ các trưởng lão, giọng điệu nhẹ nhàng:
"Trẫm rất thắc mắc, cùng là quỳ gối, tại sao nàng thà quỳ trước Lâm Uyên chịu nhục, lại không chịu quỳ trước trẫm? Là sợ trẫm bạc đãi, đi theo trẫm sẽ không đủ cơm ăn áo mặc sao!?"
"Ta..."
Võ Lăng Thánh Chủ ấp úng, không biết phải đáp lại thế nào.
"Tần Hoàng nói đùa rồi!"
Đại trưởng lão vội vàng nở nụ cười cầu tài:
"Lần này Lâm Uyên đến quá đột ngột, Thánh Chủ vì bảo vệ đệ tử mới bất đắc dĩ phải quỳ. Kỳ thực chúng ta đã sớm bàn bạc xong, chuẩn bị tiếp nhận sự chiêu an của Đại Tần."
"Là vậy sao!?"
Tần Phong vẫn giữ giọng điệu ôn hòa:
"Nhưng sao trẫm lại nghe nói, các ngươi định chơi trò 'khu lang trục hổ', lợi dụng Lâm Uyên để đối kháng với trẫm!"
"Ngươi..."
Thân thể mềm mại của Võ Lăng Thánh Chủ run lên, mồ hôi lạnh toát ra ướt đẫm lưng áo.
Chuyện này chỉ mới được bàn thảo sơ qua sau khi Lâm Uyên rời đi, sao Tần Phong lại biết rõ như vậy!? "Thật đáng sợ!!"
Các trưởng lão cũng toát mồ hôi hột.
Nếu đoán không lầm, Võ Lăng Thánh Địa đã bị mật thám của triều đình xâm nhập, nhất cử nhất động đều nằm trong tầm kiểm soát của Tần Phong.
"Làm người phải có cốt khí, nhưng khi người ta đã cho mặt mũi thì phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862667/chuong-1138.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.