"Đây là... Kiếm Vực!!"
Các vị trưởng lão mặt cắt không còn giọt máu.
Võ Lăng Thánh Chủ nghiến răng, tức giận nói:
“Lâm Uyên, ngươi đừng quá đáng! Ngươi đã giết Thiên Tú, khiến thánh địa chúng ta trở thành trò cười cho thiên hạ. Oán cừu coi như đã huề, ngươi còn muốn gì nữa?”
Lâm Uyên cười nhạt, giọng nói sắc lạnh như dao cạo:
"Huề? Trên đời làm gì có chuyện tiện nghi như vậy! Muốn ta bỏ qua, trừ phi ngươi - đường đường là Thánh chủ - dẫn theo toàn bộ trưởng lão và đệ tử quỳ xuống dập đầu tạ lỗi trước mặt ta. Nếu không, hôm nay Võ Lăng Thánh Địa chó gà không tha!”
Vừa dứt lời, toàn trường dậy sóng! Đệ tử Võ Lăng Thánh Địa phẫn nộ tột cùng, tiếng chửi rủa vang lên không ngớt:
"Lâm Uyên, ngươi là cái thá gì mà dám bắt Thánh chủ quỳ xuống!?"
“Khinh người quá đáng! Chúng ta liều mạng với hắn!”
Võ Lăng Thánh Chủ tức đến run người, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay. Nàng đang đứng giữa ngã ba đường sinh tử. Quỳ xuống thì mất hết tôn nghiêm, không quỳ thì diệt môn.
Lúc này, trong rừng rậm phía xa, bóng dáng Thanh Thiên lặng lẽ quan sát rồi biến mất, truyền tin về cho Tần Phong.
Tại Tần Vương phủ, Tần Phong nhận được tin tức, ánh mắt lóe lên tia hứng thú:
“Lâm Uyên đã đến Võ Lăng Thánh Địa? Quả nhiên kịch bản muôn thuở, Thiên Tuyển Chi Tử thích nhất là giẫm đạp nữ cường nhân, bắt các nàng quỳ gối chinh phục.”
Tuy nhiên, sự thăng cấp thần tốc của Lâm Uyên khiến Tần Phong cũng phải cảnh giác:
“Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862662/chuong-1133.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.