Nhị đại gia vừa mới hoàn hồn, khí thế vẫn quật cường như cũ, lớn tiếng gào thét:
“Ta không cần! Ta chỉ cần Tiểu Uy, trả Tiểu Uy lại cho ta..."
Trong lòng Tần Phong không giận mà còn mừng thầm, nhưng ngoài mặt lại lập tức đanh lại, giận dữ quát:
"Người đâu, truyền ý chỉ của trẫm! Tần Vương không niệm tình đồng tộc, khiến Nhị đại gia tuổi già mất cháu, phạt đánh năm vạn quân côn, răn đe toàn quân!"
Hộ vệ bị khí thế đế vương dọa đến nín thở, vội vàng lĩnh mệnh:
"Tuân chỉ!"
Nghe đến con số kinh hoàng kia, Nhị đại gia cũng thất kinh hồn vía, lẩm bẩm:
"Năm... năm vạn quân côn!?"
Đối với quân côn, yêu cầu mỗi gậy phải đạt tới mười vạn cân lực lượng, người luyện võ nghe qua thì thấy bình thường như hài tử bị cha mẹ dùng đũa quất. Tuy rằng đau đớn da thịt không gây tổn hại căn cơ, nhưng tần suất lên đến năm vạn lần thì lại là chuyện khác. Đừng nói là trẻ con, cho dù là sắt đá cũng phải mòn, người lớn cũng chưa chắc chịu nổi.
Huống chi Tần Hạo trước đó đã lĩnh năm vạn gậy, nếu bồi thêm năm vạn cái nữa, chẳng phải sẽ bị đánh thành thịt bò viên sao!? Tần Kiên rốt cục nhịn không được nữa, lạnh giọng quát lớn:
“Lão Nhị, ngươi đừng có quá đáng! Phong nhi nể tình ngươi là trưởng bối mới nhường nhịn, ngươi đừng được đà lấn tới, cậy già lên mặt ở chỗ này.”
Tần Cường nghe vậy, nước mắt tủi thân lại tuôn rơi như đê vỡ, cảm giác như bị cả thế giới ruồng bỏ, nghẹn ngào nói:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862658/chuong-1129.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.