Tần Hạo nghiến răng, gầm lên:
"Súc sinh! Đúng là cầm thú không bằng!"
Hào quang chính nghĩa trên người hắn bùng phát dữ dội. Một cái bàn vỡ nát hiển nhiên không đủ để trút bỏ cơn thịnh nộ, hắn vung tay lật tung luôn bàn tiệc bên cạnh.
Vốn tưởng những vị quan này bị giáng chức vì can gián ca ca hắn không nên làm hôn quân, ai ngờ sự thật lại là do ca ca hắn bao che cho Tần Uy. Giữa thanh thiên bạch nhật, Tần Uy tàn sát 103 nhân khẩu nhà người ta, vậy mà hình phạt cuối cùng chỉ là giáng chức về tổ địa? Còn đâu vương pháp? Còn đâu thiên lý?
Đám quan viên chết lặng tại chỗ. Rõ ràng nói mời ăn cơm, đũa còn chưa kịp cầm, bàn đã bị lật tung.
Tần Hạo triệu hồi Miêu Miêu Chùy, sát khí đằng đằng quát:
"Bổn vương đi một lát rồi về ngay!"
Tần Nam và đám người Thập Tam Thái Bảo hoảng hốt lao tới ngăn cản:
"Tần Vương điện hạ! Xin hãy bình tĩnh!"
Nếu để Tần Hạo giết Tần Uy, dù Tần Phong không truy cứu thì đệ tử Tần gia cũng sẽ coi hắn là kẻ thù. Bởi lẽ, khi thế giới đã chìm trong vẩn đục, thì sự trong sạch chính là một cái tội! Huống chi đại chiến với Yêu tộc sắp nổ ra, cần sự đồng lòng của toàn tộc. Dù muốn giết Tần Uy, tuyệt đối không thể là lúc này.
Đôi mắt Tần Hạo đã đỏ ngầu, lôi điện quanh người bắt đầu rít gào. Trạng thái hiện tại của hắn đã hoàn toàn kích hoạt hào quang nhân vật chính – một lòng chỉ muốn trừ gian diệt ác,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862654/chuong-1125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.