"Nhanh quá!!"
Sắc mặt Võ Lăng Thánh Chủ biến đổi, vội vàng tế ra Hải Linh Ngọc Tiêu để đỡ đòn.
"Keng! Keng! Keng!"
Hai bên giao chiến kịch liệt, tia lửa bắn ra tung tóe.
"Làm sao có thể!"
Trong lòng Võ Lăng Thánh Chủ dậy sóng. Một Đại Đế đỉnh phong như nàng lại không thể áp chế nổi một Chuẩn Đế sơ giai. Tên này quả thực yêu nghiệt không kém gì Tần Phong.
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa!"
Tiểu sư muội lao ra, gào khóc thảm thiết:
"Lâm Uyên sư huynh, đừng đánh nữa! Ta nguyện ý đi cùng huynh, được không!?"
Nghe tiếng gọi, thân thể Lâm Uyên khựng lại.
Không phải vì muốn dừng tay, mà là chấp niệm trong lòng chưa tan biến hẳn, hắn muốn nhìn người con gái ấy lần cuối.
"Đại đạo ba ngàn, vì tình mà sinh, cũng vì tình mà diệt!"
Lâm Uyên thở dài trong tâm khảm, quay đầu nhìn tiểu sư muội.
"Lâm Uyên sư huynh, ta đi theo huynh!"
Thấy Lâm Uyên dừng lại, tiểu sư muội mừng rỡ khôn xiết. Hắn vẫn là Lâm Uyên si tình ngày nào!
"Kẻ mạnh không cần ràng buộc!"
Ánh mắt Lâm Uyên đột nhiên trở nên lạnh lẽo vô tình:
"Bước đầu tiên lên bờ, trước trảm ý trung nhân. Một kiếm đoạt mệnh, bồi kiếm diệt hồn..."
"Ngươi..."
Thiên Tú nghe tiểu sư muội nói vậy thì tức điên người, đầu bốc khói xanh. Nhưng chưa kịp chửi bới thì một đạo kiếm quang chói lòa đã xé gió lao tới, xuyên thủng ngực tiểu sư muội.
"Cái gì!!"
Biến cố bất ngờ khiến tất cả chết lặng.
Trong ký ức mọi người, Lâm Uyên lẽ ra phải quỳ xuống van xin tình yêu mới
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862640/chuong-1111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.