"Đám phản đồ các ngươi... Bổn vương sẽ băm vằm các ngươi ra!!"
Lâm Uyên bật dậy, mặt mũi tràn đầy dữ tợn, trong ánh mắt lộ ra sát ý vô tận như muốn thiêu đốt cả thế gian.
Nhưng câu chửi rủa mới thốt ra được một nửa thì người liền ngây ngẩn cả ra.
Hắn phát hiện mình đang bị chôn vùi trong một đống bùn đất ẩm ướt, hôi hám. Bốn phía xung quanh không chỉ vô cùng hoang vắng, âm u đến rợn người, mà cỏ dại còn mọc um tùm cao quá đầu gối. Khắp nơi là những ngôi mộ vô chủ nằm lộn xộn không có trật tự, bia mộ thì nghiêng ngả, hư hỏng, cái còn cái mất.
Xa xa, vài con chó hoang gầy trơ xương và mấy con kền kền đang lang thang tìm kiếm thức ăn thừa, tiếng kêu thảm thiết của chúng càng tạo thêm bầu không khí kỳ lạ và khủng khiếp cho nơi này.
"Ách..."
Lâm Uyên đột nhiên ôm đầu kêu lên đau đớn, một cỗ ký ức xa lạ như thủy triều ồ ạt tràn vào trong não hải hắn.
Không chỉ có tình yêu sâu đậm đến mức hèn mọn đối với tiểu sư muội, còn có quyết tâm sắt đá báo thù cho gia tộc đã bị diệt vong, cùng với nỗi oán hận tột cùng khi bị đồng đội Phương Thường bán đứng một cách vô sỉ...
Hắn sờ sờ lên mặt, rồi lại nhìn xuống đôi bàn tay trắng bệch yếu ớt của mình, lẩm bẩm:
"Trùng sinh... Bổn vương cư nhiên trùng sinh rồi!"
Trong ánh mắt Lâm Uyên thoáng hiện lên vẻ mờ mịt, nhưng ngay sau đó là sự vui mừng khôn xiết pha lẫn không thể tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862623/chuong-1094.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.