Lâm Uyên liếc mắt một cái liền nhìn thấu tâm can đen tối của Phương Thường, hắn rất khó chịu lên tiếng mỉa mai:
"CMN, ngươi còn là nam nhân không vậy!? Xuyên ca coi ngươi là huynh đệ tâm liên tâm, chúng ta lặn lội đường xa đến đây giúp ngươi đi cứu nữ nhân của mình, thế mà ngươi lại nỡ lòng nào dùng Xuyên ca làm ngọn đèn dò đường thí mạng hả!?"
Phương Thường dường như lại bị chạm vào dây thần kinh nhạy cảm, hắn thẹn quá hóa giận, một tay lao tới khóa chặt cổ họng Lâm Uyên:
"Ngươi mới không phải là nam nhân!! Câm mồm!"
Lâm Uyên bị siết cổ trợn trắng mắt, tay chân vùng vẫy, nhanh chóng lao vào đánh nhau túi bụi với Phương Thường:
"Ngươi... cmn... bỏ bố mày ra!!"
Đường Xuyên thấy hai tên hâm này lại lên cơn, vội vàng tiến lên can ngăn, kéo hai người ra hai bên:
"Thôi đi! Không cần đánh, không cần đánh nữa! Đang ở hang hùm đấy các bố trẻ ạ!"
Hiện tại bọn họ đang ở ngay bên ngoài A Phòng cung, chỉ cần nháo ra một chút động tĩnh nhỏ thôi là có thể bị người ta phát hiện ngay. Đến lúc đó thì đừng nói là chuyện vụng trộm cứu người, mà ngay cả cái mạng quèn này có giữ được để toàn thây trở ra hay không cũng là một vấn đề nan giải.
"Ầm ầm!!"
Tiếng nổ đinh tai nhức óc lại vang lên từ phía xa, may mắn che lấp đi âm thanh ẩu đả của ba người.
Chỉ thấy trên bầu trời đêm, Diệp Thần cùng Tửu Tiên đang kịch liệt giao chiến. Cả hai đều tản mát ra đế uy khủng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/phan-dien-de-de-cua-ta-la-thien-tuyen-chi-tu/4862617/chuong-1088.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.